Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

LỜI XIN LỖI



          - Chuyện này chỉ nên nói là rút kinh nghiệm thôi chứ chị nói xin lỗi nghe khách sáo và nghiêm trọng quá!
          - Không, đó là chị rất chân thành mới nói như thế đấy bé ạ. Chuyện đó chị chỉ có thể nói xin lỗi em chứ không thể nói rút kinh nghiệm được.

***

          Tôi im lặng. Không biết nói với chị thế nào nữa. Quả thật là tôi có thấy trách và hơi giận  chị. Chuyện là vì, vừa mới đây thôi, trong phòng làm việc, trước 5 ,7 đồng nghiệp toàn nữ, chị bỗng dưng kể lại chuyện cô bạn đồng nghiệp của chúng tôi dù vừa sinh con chưa được bao lâu  nhưng đã đốt cháy giai đoạn khiêng khem do quá yêu chồng... Chuyện này cô bạn đồng nghiệp đã đỏ mặt thú nhận với tôi nhân một lần tôi đến chơi và nhắc nhở nó cần phải kiêng cữ cho kĩ. Tôi đã cười ngất và kể lại cho chị khi chị rủ tôi đi thăm con bé.
          Mà đã hết đâu, giữa đám chị em nói cười cười nói những chuyện riêng mà chẳng còn tư, chị còn mang chuyện tân hôn của tôi ra trêu chọc. Mà trong số đó, có những người cả tôi và chị nữa không mấy hợp chuyện. Thật là lạ, bởi chị vốn tính kín đáo và rất hiếm khi thổ lộ những chuyện riêng tư, hiếm khi góp lời trong đám buôn tám...
          Tôi đem chuyện than thở với một người bạn trong nhóm, người bạn này tốt quá nên đã thay mặt tôi trách chị. Và không lâu sau, tôi nhận được SMS của chị với những lời xin lỗi đã vui miệng mà nói ra những chuyện tế nhị của chúng tôi.
          Giờ thì đến lượt tôi thấy ngại. Vì giận và trách là một chuyện, nhưng nghe lời xin lỗi từ chị, một người bạn lớn tuổi mà tôi khá thân thiết và tôn trọng lại là chuyện khác.  Chị xin lỗi mình, thấy cứ không phải làm sao. Có lẽ chị giận mình khó tính chăng???

***

          - Không đâu! Sao chị lại dám giận em được. Chị giận mình đấy chứ. Em cũng biết là trước nay, chị có thích nói những chuyện như thế ở chỗ đông người đâu. Chị rất ngại mang chuyện riêng của một người kể cho người khác. Nhiều lúc chị còn ngạc nhiên vì thấy mình cứ giữ kín những chuyện mà chính người trong cuộc đã mang kể cho người khác từ lâu.. Vậy mà không hiểu sao hôm nay khi  mấy cô bạn vui miệng mang chuyện riêng ra cho mọi người cùng cười, chị lại quên mất mình đi như thế. Ngay sau đó chị biết là mình đã sai. Chị đã sai em ạ. Và chuyện này không thể rút kinh nghiệm được. Vì có phải chị chưa hiểu điều đó đâu...

          Nhìn vẻ mặt và đôi mắt đượm buồn, chất chứa ưu tư của chị, tôi hiểu, điều chị nói là chân thành. Chỉ có thể là xin lỗi thôi.
          Tôi thở dài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét