Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Chưa bao
giờ ngồi tính thật cụ thể bao nhiêu năm rồi chưa về ngoại. Mỗi lần nhớ chỉ nhớ
đã xa quê từ hồi học lớp 5, sau gần 2 tháng hè thỏa thuê với đất ngoại.
Đã
thế nào rồi? Ngôi nhà gỗ có bậc cửa thật cao mà một con bé được tiếng là sếu
khi đó, mỗi khi muốn bước qua cũng phải khá chật vật. Nhà ngoại có chú chó con. Nó
thích chơi với trẻ con, lại còn là một trẻ con gái rất hiền - khi đó- nên cứ lẽo
đẽo đi theo cái đứa gái tên H ấy (hì hì). Theo từ nhà ra sân, từ sân ra ngõ, ra
vườn, từ nhà ngoài vào buồng trong, từ nhà chính xuống nhà ngang, rồi nhà bếp.
Mỗi khi ra khỏi nhà, bao giờ chú cún cũng được cái gái H bế qua bậc cửa, mỗi khi trở về nhà chính, lại bế. Có lần - dù là cái gái rất hiền nhưng nó vẫn
là trẻ con - nên chú cún bị bỏ mặc, không được giúp leo qua cửa. Chú ta hết kêu ư
ử lại sủa "gau gau".. Mãi, thế là cái gái H đành phải bế chú ta qua-
dù vẫn đang giận - (Đúng là trẻ con!). Sau này được thấy nhiều nhà gỗ có bậc
cửa như thế, nhưng với cái gái thì chưa có nhà nào bậc cửa lại cao như bậc cửa nhà ngoại nó.
Trong nhà, cái gái nhớ nhất là gian thờ, nó cũng chưa bao giờ nhìn thấy
một cái nhà nào có gian thờ như thế. Đồ thờ rất nhiều, bát hương rất nhiều và
được xếp theo từng bậc cao xuống thấp. Gian thờ ấy thụt sâu hơn những gian khác, ngăn cách với phía ngoài bằng một tấm mành dày. Mỗi lần, vào dịp gì đó, nó
lại thấy bác cả mang xôi, quả, gà lên bày, thắp hương. Tuy rất muốn xem, nhưng nó không dám đứng lâu, sợ bác nhắc - dù bác cả rất hiền, chưa bao
giờ nó thấy bác nói to với ai - kể cả với bác gái. Sau này, đến một số ngôi
chùa, cái gái mới được nhìn lại cách bài trí ấy.
Phía ngoài gian thờ, trên chiếc phản rất rộng, có đặt một vật mà mãi cái
gái H mới quen được và hết sợ. Nó được chạm trổ rất đẹp. Từ khi biết chút ít, cái
gái đã thấy nó ở đấy. Nghe nói, vật đó được mua về trong một lần bà ngoại cái
gái ốm thập tử nhất sinh. Bà ngoại ốm nặng đến mức tất cả mọi người đã tuyệt
vọng, tưởng 10 phần sẽ lấn át một phần kia trong bà ngoại. Vậy mà một phần nhỏ
nhoi ấy lại thắng. Bà ngoại vẫn ở lại, hàng ngày bà ngủ cạnh cái vật ấy. Giờ
đã tương đối tuổi, cái gái mới hiểu được sao bà ngoại có thể nằm cạnh cái vật đó quanh
năm mà chẳng hề sợ, chứ lúc ấy, nó không thể nào hiểu nổi vì sao. Nhưng nó là
đứa trẻ nhiều tò mò song lại giỏi giữ những điều ấy không cho chúng bay qua
miệng, nên nó cứ thắc mắc mãi không thôi...
Lần về ngoại gần nhất đó, ngoại đã ngoài tám mươi. Mẹ cái gái là con
út. Thời con gái mẹ tiếng là đẹp. Các cậu, các bác đằng ngoại đến giờ mỗi khi
gặp chị em nó vẫn thường bảo "Mẹ T chúng bay xưa đẹp gái lắm, chúng bay
thua hết, thua xa!". Những lúc ấy chúng nó bao giờ cũng cười mà rằng:
"Ồ, thì chúng cháu có họ D đâu, chúng cháu họ M đấy chứ! Cậu (bác) không
biết chứ con gái họ M nổi tiếng xí gái đấy". Chẳng biết có phải vậy mà
gần 30 mẹ mới lấy chồng và sinh cái gái. Mẹ được chiều vì là út ít. Cái gái
từng chứng kiến mẹ nhiều lần khóc thầm vì nhớ bà ngoại, vì nghe tin bà ốm nặng.
Mẹ hay kể chuyện bà ngoại, bảo rằng bà hiền lắm, bà chưa bao giờ phải nghe ông
ngoại nói nặng 1 câu. Lần ở cạnh bà ngoại lâu nhất đó (những hơn một tháng), cái gái
thấy đúng là bà rất hiền. Bà hay cười, tiếng cười ngắn và trầm ấm, miệng phô ra
hàm răng đen rất đều, chưa hề rụng 1 chiếc nào. Bên bà ngoại, cái gái cảm giác vừa
quen vừa lạ. Vì bà không giống bà nội nó. Bà nội trẻ hơn, nhưng tóc đã bạc
nhiều. Những sợi trắng rất dài được bà nội quấn lại trong một cái khăn nhỏ và
dài rồi vấn lên đầu (Cái gái rât say mê thích thú khi được ngồi xem bà nội chải
đầu. Vì bà nội rất bận rộn, luôn chân luôn tay suốt ngày, suốt tuần, suốt năm nhưng lúc bà nội vấn tóc, nó thấy không khí nhà nội thật thư thái, thanh nhàn.. Miệng bà nội
móm mén, hàm răng dưới đã rụng gần hết, nhưng bà ít khi đeo răng giả, vì
thế cái cắm của bà nội mom rất dài. Chị em cái gái rất thích nghịch cằm bà, mỗi khi
ngồi gần lại tranh nhau đưa bàn tay bé mà vuốt. Có lần, cô em xinh xắn láu lỉnh
đành hanh của cái gái sau khi sờ cằm bà nó thỏ thẻ: "Bà ơi sao cằm
bà dài thế, giống như cằm của phù thủy ấy!". Bà nội chỉ móm mém cười và
mắng yêu: "Cha bố con còi!". Bà ngoại lại khác hẳn. Tóc bà cắt rất
ngắn, ngắn hơn cả con trai nhưng rất khó tìm thấy sợi bạc, lưng bà hơi còng,
thường phải chống gậy. Vì yếu, bà ngoại rất ít đi đâu làm gì, chỉ hay
nằm võng. Bà ngoại cũng ít chuyện trò. Đã quen được nghe kể chuyện khi ở nhà nội, cái
gái hay nói chuyện huyên thuyên rồi vòi bà ngoại kể chuyện. Không nhớ bà ngoại có kể cho nghe câu chuyện nào không, chỉ
nhớ một lần, hai bà cháu ra vườn xem tát cá, cái gái đòi bà hái cho cái dái mít, mắt bà ngoại rất kém nên nó phải hướng dẫn
mãi bà mới hái được thứ quả ở ngay gần tay của mình. Cái gái nhớ bà ngoại hay nằm võng, nhưng khi nó
đòi là bà nhường võng cho nó ngay.
Có lần thấy bà nằm võng cả trưa, cả tối, nó thắc mắc: "Bà ơi, sao bà không
nằm giường, bà già rồi, lưng lại còng, nằm võng mệt lắm", bà đã trả lời nó
là bà thích nằm võng...
Nhớ nhà ngoại có rất nhiều ổi mọc quanh bờ ao, Cái H thường cùng chị con
bác cũng chữ H trèo hái ổi vào buổi trưa. Thực ra nó chỉ đứng dưới, thi thoảng
mới dám leo lên một cây có nhiều chạc, cành thấp và gần nhau. Những quả ổi dù
thế nào bao giờ cũng rất ngon trong cái miệng trẻ con của nó. Mà đó thường chỉ
là những quả ổi chưa kịp chín, nhỏ, có khi còn bị ghẻ. Những quả chín vàng
hươm, to tròn thì lại thường ở những cành cao tít, lại còn xa mãi ngoài mặt ao. Chị H nó dù có giỏi cũng chỉ nhìn một cách thèm thuồng y như nó. Đó có lẽ là cái
bi kịch đầu tiên mà một đứa trẻ con phải hay được nếm trải... (Ừ, giờ lớn rồi
vẫn thấy có khối thứ quả ngon mà xa quá, ở vùng nguy hiểm, chỉ ... cùng lắm là nhìn
:))
Nhớ ao nhà ngoại ít
cá, không rộng lắm nhưng lúc nào cũng nhiều sóng và nước khá trong vì thông với
1 cái ao to bên ngoài, cái ao đó lại thông với một con mương lớn. Có đôi lần,
nó cùng chị H đã lội xuống ao nhưng chỉ dám len men ở sát bờ. Cũng đã có lần nó
cùng chị tắm ao nhưng nó không thấy thú vị. Có lẽ tắm nước giếng và nước máy
trong vắt từ bé, nó đã quen mất rồi.
Nhớ nhà ngoại có
cái bể nước khá to, đã đóng rêu rất dày. Mùa đông bể rất ít nước khiến cái gái mỗi lần ngó cổ vào tận sâu trong miệng bể để xem mực nước lại lo lắng. Trong
bể có những con cung quăng. Lấy gáo dừa múc nước, cung quăng chui luôn vào gáo.
Cái gái đã từng thử uống nước ở đó sau 1 lần nghe chị H xúi.
.......
.......
Tuổi thơ của
mỗi người nó đẹp cái vẻ đẹp mà người khác có thể chán ngắt. Tuổi thơ của nó có
lẽ cũng như thế...
Người Việt mình có tín ngưỡng thờ mẫu, nôm na là thơ mẹ. Có lẽ do vậy mà từ mẹ trở nên thiêng liêng: Tổ quốc mẹ hiền, Mẹ Việt Nam anh hùng, Huế là quê bố và quê mẹ Tố hữu nhưng làm thơ thi ông chỉ viết Huế ơi quê mẹ của ta ơi. Quê mẹ là quê ngoại, quê của sự sinh thành và thiêng liêng. Hình như với người Việt thì kỉ niệm về quê ngoại bao giờ cũng tha thiết, ngọt ngào. Đọc bạn bu tui không thấy quê ngoại bạn là chán ngắt vi nó là duy nhất với một con người là bạn, và trước đó là mẹ bạn, thì bà đã chẳng nhớ quê, nhớ mẹ mà gạt nước mắt khóc thầm đó sao.
Trả lờiXóaThú vị khi đọc bạn là thấy bà già vấn tóc và mắng yêu cháu cha bố con còi. Bu đoán chừng bạn này ở ngoài bắc, nếu ở trong nam thì cũng gốc bắc... hihihi.
Cầu tre cám ơn bác Bu đã động viên. Cầu tre không được ở quê ngoại nhiều như quê nội, nên kỉ niệm về quê ngoại không nhiều, không có những sự việc, sự kiện nổi bật... Nhưng dù vậy, Cầu tre vẫn nhớ và yêu thương quê ngoại của mình, vì như bác Bu đã nói, Cầu tre chỉ có một quê ngoại duy nhất...
Trả lờiXóaBác Bu đoán thật tài! Ở Cầu tre, >95% là Bắc ạ! :)
Sang đọc bu Cầu tre đau đầu ...đã đỡ chưa?
Trả lờiXóaNếu có thì giờ mời bạn sang đọc "Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần" sẽ vui cười liền hà...
Cầu tre chỉ hoa mắt chóng mặt chứ không đau đầu bác Bu ạ! :))
XóaCầu tre vừa đọc rồi. Bài này không làm hoa mắt, Cầu tre cười nhiều nhưng lại đau đầu ạ! :)
Entry "Tết sớm" chỉ có hai chữ đó thôi sao bạn ơi.
XóaDạ, chỉ có hai chữ thôi bác Bu ạ. Còn nhường cho những cái khác...:))
Trả lờiXóaBà Ngoại mình cũng thế, mình viết một entry về ngoại mãi mà chưa xong...
Trả lờiXóaCâu này là Thym nhắc nhở Tre hả? :D
XóaTre viết cho mình thôi mà Thym. hì hì
Viết gì cũng là....cho mình thôi...
XóaGiáng sinh ấm áp nha!
Ấm lắm Thym!
XóaHì, nói nhỏ với Thym, có những En Tre viết cho người khác hắn hoi. Tre chỉ có xíu trong đó. Còn En này là Tre độc quyền.
Tre có thói xấu là cực tùy tiện với bản thân..
Nếu bữa ăn chỉ có mình Tre thì Tre thích nhất là chỉ một Tre với một bát Tô và một Cái gì đó làm Gia Vị. Hì hì. Thym thì khác hẳn phải không. Đủ cả một mâm tươm tất bắt mắt? :D
Năm 2014 gõ cửa rồi, đã trở lại tuổi trưởng thành hôm nay chưa bạn Cầu Tre ơi
XóaBác Bu ơi, Tre là người chỉ thích trốn vào tuổi thơ thôi. Nên chưa muốn về hiện tại đâu...
Xóa"Ừ, giờ lớn rồi vẫn thấy có khối thứ quả ngon mà xa quá, ở vùng nguy hiểm, chỉ ... cùng lắm là nhìn :)). . "
Trả lờiXóaThà chết chứ không chịu . . .hy sinh. Hái luôn đi C.TRE đằng nào cũng. . .hehe