Tuut..
tuuut...tuutt...tuuut...tuuut...
Vừa trút
bỏ bộ đồ khỏi mình, nó nghe bên ngoài liên tiếp những tiếng réo nổi lên giữa
những tiếng ồn ào. Lắng tai nghe có những tiếng
"cháy...cháy...chuông".
Hốt hoảng
nó vội vàng kiếm đồ mặc trở lại, chạy ra hành lang.
Một nhóm
đồng nghiệp khá đông đang người băn khoăn, người xáo xác: "khói"...
"hút thuốc", "cháy ..", "đùa", "không
phải", "gọi lễ tân...", những tiếng như thế cứ chen lẫn trong
tiếng "tuut.... tuut....." không ngừng ở chiếc đèn hiệu báo cháy gắn
trên bức tường cách đó không xa.
Chắc cũng phải đến hơn mười giây, không thể giữ vững được tinh thần trước tiếng réo hối thúc và đe dọa của chiếc đèn đỏ trên tường, nó quyết định và kêu mọi người đang đứng trong hành lang: "chạy thôi", "xuống lễ tân..."
Chạy vội
vào phòng vơ vài món đồ quan trọng để phòng "xảy KS ra ăn mày", nó băm
băm về phía cầu thang bộ. Nhưng chỉ vừa đến đầu cầu thang, chiếc đèn bỗng ngừng
bặt, khiến nó bị giật đứng lại. Đang băn khoăn thì vài đồng nghiệp nhanh óc,
nhanh chân hơn nó từ cầu thang máy bước ra thông báo: "mọi sự không có gì
nghiêm trọng cả, lễ tân bảo thế...". Rồi thêm vài người, vài người cứ lần
lượt quay trở lại...
Nhưng chưa kịp vui mừng thì những âm thanh nguy cấp lại tiếp tục rú lên.
Lần này, chỉ vài ba giây, nó và mọi người quyết định "xuống tầng 1".
Nhưng vừa chạy xuống được 1 tầng, nó và
những đồng nghiệp nữ cùng đi đã dừng lại. Tiếng còi đã im. Một nhóm các chàng
trai đang đứng đầy trong hành lang, nhìn vẻ hớt hải cùng bộ dạng xiêm áo của
đám nữ đồng nghiệp đã xòe ra những kiểu cười vô cùng hớn hở. Không nhớ mọi việc
thế nào, chỉ biết những miệng cười ấy đã khiến nó cực điểm phẫn nộ. Những lời
lẽ giận dữ cứ thế tuôn ra: " Nếu đây là trò đùa thì người đùa thật quá
thiếu hiểu biết.." "Tí nữa, nếu có nguy thật, liệu có ai nghe chuông
báo mà ngồi yên, ngủ yên không?...", "nếu ở nơi khác, lối đùa ấy sẽ
bị phạt rất nặng nề đấy biết không...". Hình như vẻ mặt của nó nom quá gớm
giếc nên tất cả đám nam giới im bặt thôi cười. Có tiếng ai đó " có ai đùa
đâu...".
Quay trở lại hành lang cũ, nó thấy các
nữ đồng nghiệp bàn tán, rồi người nhanh chân chạy, gọi, hỏi lễ tân
về sự cố vừa xảy ra. Sau một hồi, nó tạm yên tâm quay lại thực hiện việc
dở dang lúc trước, bụng bảo dạ phải nhanh nhanh để còn xuống tìm hiểu thực hư
sự việc. Nhưng (lại nhưng), chưa kịp lau khô tấm lưng, tiếng rú lại dội lên.
Thật là không biết chịu làm sao nổi! Có lẽ chỉ mươi giây, nó đã hành lang.
Người lần này không còn đông như trước. Lại lao xao, xáo xác. Lại bỗng im. Rồi
lại Tuut....Tuut....Tuut... Có khói, khói thật, hành lang phủ một lớp mờ mờ,
mùi thuốc lá nồng lên..
Một nhóm có nó trong đó quyết xuống tận
tầng 1. Lễ tân không có cô gái nào, chỉ toàn chàng trai. Hình như nó có gì đó
đặc biệt, trong dáng vẻ, nét mặt, thần thái, cũng có thể là quần áo đầu tóc.
Lòng nó sôi sùng sục. Vài đôi mắt ở đó nhìn nó làm nó hơi chùn. Nhưng sùng sục ở
nó vẫn còn. Chúng nó quây quanh chủ nhà, thắc mắc, hỏi như truy vấn, ráo riết:"
Vì sao? vì sao? Không thấy người có
trách nhiệm nào tự đi tìm hiểu khi có sự cố? không một người chịu trách nhiệm
xuất hiện cho một thông báo hay bất cứ một thông tin nào? Đùa? Vì sao không mở
lại camera để xem ai đùa?...". Các chàng chủ nhà trả cho những bức xúc và nỗi
lo âu của nó cùng những nữ khách khác bằng một vẻ mặt và giọng nói êm như mặt
hồ đang ngủ say: "Chúng em không mở, để ai làm thì tự giác nhận.... nếu
chúng em báo PCCC, họ sẽ phạt người đùa... bây giờ ở khách sạn nào mà chả có
những chuyện đùa như thế này... "
Nó hậm hực trở về vì dù có nhẫn nại thì
rồi cũng đến lúc nó thấy bức xúc và nỗi lo âu của mình thật nực cười, đáng ghét
trong nhiều con mắt xung quanh. Trở về, mấy bạn nữ láng giềng cất tiếng tự cười mình, họ kể tầng X, tầng Y,
cô Z không hề chạy chuông như mình, tầng mình... Trở về, nó thấy cô bạn cùng
phòng vẫn ngồi nguyên suốt 20 phut qua xem thông tin đang lùm xùm trên báo
mạng. An nhiên, không hề tò mò đến nội tình vụ chạy loạn của nó và những người
xung quanh (giữa những lần chạy loạn trước của nó cô đã cười chán rồi). Rồi cô
kể cô đã đọc được những gì trên báo...
Giờ, ngồi gõ những chữ lập bập này trong
ánh sáng yếu ớt của màn hình máy tính. Những cô bạn của nó đã ngủ, những giấc
ngủ an nhiên. Nó ghép nối lại sự kiện và thấy hình như mình thật quá khờ khạo
ngốc nghếch. Sao không biết học cách an nhiên như họ, như những người đồng
nghiệp ở trong một vài căn phòng khác, tầng gác khác, như mấy chàng chủ nhà
dưới quầy lễ tân...?
Có lẽ đêm nay, nó sẽ mơ một giấc mơ đầy
khói, giữa khói bồng bềnh chiếc đèn báo cháy xoay tròn nhấp nháy những giai
điệu của an nhiên. Giấc mơ ấy có lẽ sẽ đẹp như giấc mơ nó gặp người đàn ông của
mình. Cánh tay chàng giang ra, những làn khói từ đôi tay đó nhẹ nhàng tuôn về
phía nó như quyến gọi, mắt chàng nhìn
nó, tha thiết như chiếc đèn báo cháy, tiếng chàng thì thầm bao quanh nó, ma mị
như âm điệu của những tiếng còi báo cháy...
Cụ Hồ dặn cụ Huỳnh Thúc Kháng trước khi lên đường đi Pháp "Cụ ở nhà dĩ bất biến ứng vạn biến"...Một khía cạnh nào đó "dĩ bất biến" cũng có thể hiểu là an nhiên chăng?
Trả lờiXóaVâng, cái bất biến đầy tự tin ạ.
Trả lờiXóaBác Bu là người "bất biến" hay quyền biến ạ? :)
Bất biến trong nhận định thời cuộc ....
XóaQuyền biến trong cuộc sống hàng ngày
Cũng làm như cụ Hồ dặn cụ Huỳnh vậy mà hihihi
Tiếng tuýt tuýt, kẽo ket của Cầu Tre làm em sực tỉnh.
Trả lờiXóaBất chợt nhớ tiếng còi khi xưa của ông Năm Tu Huýt đã thổi CA thuộc TPHCM đúng một tuần sau khi em gởi bài trình bày nỗi bực dọc khi em đi thả dê một người em xóm đạo đã bị CA nghi là kẻ gian. Hì hì
Em chúc Cầu Tre an lành, an khang và an nhiên tự tại đón lộc biếc mai vàng Xuân thắm thiết.
Cái còm nì của Quang năm mới CầuTre bình chọn là còm khó hiểu nhất năm 2013 nhe! (lì xì Quang đó!:))
XóaCám ơn và chúc Quang cùng gia đình Năm 2014 thật Hạnh Phúc nhé!
Chúc Cầu Tre năm mới ưng chi được nấy nhe
Trả lờiXóaCám ơn Trâu, chúc trâu năm Giáp Ngọ tha hồ thung thăng gặm cỏ xanh, phơi nắng vàng, ngắm trời rộng, nghe sáo diều vi vu nhé! :))
XóaNăm mới chúc Cầu Tre dòi dào sức khỏe dồi dào niềm vui
Trả lờiXóaCầu Tre cám ơn bác Bu ạ!
Xóa