Tôi nhớ Sơn Táp vì cô cùng cầm tinh như tôi. Chính
xác hơn, tôi nhớ Sơn Táp, trước hết, vì cuộc cờ có một không hai cô đã bày
ra cho tôi được chiêm ngưỡng.
***
Anh, người sĩ quan quân đội Nhật mang theo hành trang là danh dự dân tộc, gia đình và niềm tự hào của một
võ sĩ Samurai đến xâm chiếm quê hương cô.
Cô, thiếu nữ Mãn Châu mới lớn, tràn đầy khao khát được đồng cảm, chia sẻ và
trân trọng.
Họ đều rất giỏi chơi cờ vây. Hơn thế,
những thế cờ vây đã ngấm vào cô, trở thành một phần của chính cô.
Trước nhau, họ là 2 kẻ xa lạ, 2 con người không tên, tuổi, không nguồn gốc, quan hệ. Gặp nhau bên
bàn cờ giữa đại lộ thành phố, họ chỉ biết, hiểu về nhau qua những ván cờ. Hầu
như không có giao tiếp ngoài cuộc cờ giữa họ.
Nhưng anh day dứt. Những ván cờ với cô dần kéo anh ra khỏi những cơn vui xác
thịt mà anh cố vùi mình vào đó để quên đi cái khốc liệt của cuộc chiến mà anh
đã được trang bị đầy đủ từ trong ý thức về trách nhiệm và vinh dự lớn lao khi dấn thân vào nó.
Còn cô, qua những ván cờ, tìm thấy nơi anh một chỗ dựa yên bình
khi tâm hồn cô đang tan chảy trong những thất bại ê chề trong cuộc tình với
người bạn trai đang hiến mình cho lí tưởng độc lập của anh ta, và vì những đổ
vỡ, đứt gãy trong mối ràng buộc thiết thân, máu mủ nhất đối với một con người - quan
hệ với người sinh thành ra cô.
Nhưng họ vẫn chưa bước vượt được ra khỏi những vạch rào vô hình ngăn cách
họ để biết người kia là ai. Thậm chí, họ còn bị cuộc chiến tách ra xa. Những ván cờ giữa họ phải dừng lại.
Anh được lệnh hành quân đến vùng chiến sự đang ngày một thêm nóng bỏng, mang
theo sứ mệnh dân tộc cao cả, cùng danh dự của một dòng họ có thừa danh dự.
Cô cùng một người trai đơn phương say mê mình bỏ xứ sở ra đi, những mong chữa lành
những thương tổn nặng nề trong tâm hồn.
Nhưng
rồi, cô đã bỏ lại căn gác trọ người đồng hành si mê cô theo một cách rất bản
năng. Rách rướm, cô độc giữa loạn lạc, chết chóc, bước chân cô vô định. Cuối
cùng, trong trang phục một nam quân nhân, cô rơi vào vòng vây cuồng dại của
những kẻ đã bị bàn tay tàn bạo của chiến tranh nhào nặn thành những con thú đói
đang thèm khát thịt da thiếu nữ.
...
Đối diện với mũi súng bầy xâm lược, cô lạnh lùng kiêu ngạo.
Cái chết có gì đáng sợ so với những rách xé, giằng giật mà cô đã trải.
Nhưng cô không
thể chịu được sự ghê tởm của loài thú vật, tiếng cô hét như tiếng của
con thú non lạc bầy giữa bầy thú dữ đang nhe nanh vờn vuốt xung quanh.
Đứng lẫn trong bầy thú đó, anh nghe thấy cô. Tiếng kêu bi thương cùng cực của
cô như tiếng gọi đánh thức một niềm nào sâu thẳm trong anh, khơi dậy con sóng
kí ức vẫn day dứt anh về một đối thủ lạ lùng, yếu ớt, bi thương mà kiêu hãnh
đến im lìm.
Anh đã kịp nhận ra cô và quyết liệt bảo vệ cô đi về cõi chết được vẹn nguyên. Trước
khi viên đạn trong khẩu súng ở tay anh ngắt đi hơi thở của cô, sự nhơ bẩn
của bầy thú đã không thể chạm tới cô, tâm hồn cô đã không phải đau đớn chết
thêm một lần nào nữa.
Trong giờ phút cùng khốn ấy, để tránh cho cô không bị
nghiến nát bởi tình thế bi thảm ghê rợn của số phận, anh- người lính
ưu tú của quân đội Nhật, niềm tự hào, chốn trông đợi duy nhất của một gia đình
dòng dõi võ sĩ đạo Samurai- đã gạt sang một bên tất cả những tín điều thiêng liêng nhất mà anh đã ý thức được từ quá trình giáo dục kĩ lưỡng trong trường quân sự, từ người mẹ anh vô cùng tin yêu, kính trọng, từ môn phái võ đạo Samurai nổi danh. Và hơn tất cả, anh đã gạt sang
một bên niềm khát khao cháy lòng được biết những điều đơn giản mà rất đỗi quan trọng về cô: "Cô là ai? từ đâu đến? tại sao
lại sa vào cảnh ngộ hung hiểm ở chốn xa lạ này?...", anh gạt đi cả niềm khao khát được tỏ bày - dù chỉ bằng một lời ngắn nhất - tình yêu trăn trở thiết tha của anh dành cho cô. Đánh lừa đồng đội để có được khoảnh khắc chớp mắt ở riêng bên cô, trước ánh mắt cô căm hờn (vì cô không nhận được
ra anh), anh đã dành cho cô viên đạn từ khẩu súng của anh và nhận viên đạn còn
lại cho mình để kịp theo cô về cõi chết.
Anh, võ sĩ Samurai trọng danh dự hơn sự sống, coi việc thực hiện cái
chết theo nghi lễ thiêng liêng (chết bằng lưỡi dao tự rạch bụng) như một
chứng nhận chói sáng cho tinh thần võ sĩ đạo cao quí của mình đã quả quyết chọn
một cách chết rất tầm thường, đầy xỉ nhục với tinh thần môn phái (chết
bằng đạn súng của chính mình) để tiếp tục được ở cạnh cô trong cõi chết. Tất cả
những gì trước đó rất đỗi thiêng liêng, quan trọng với anh, mọi tín điều, mọi
văn hóa đã bị anh xếp lại sau tình yêu thương anh dành cho cô, thiếu nữ Mãn
Châu đáng thương mà anh không hề biết một điều gì cụ thể về cô, ngoài những cuộc
cờ cô đã cùng anh.
***
Có
thể ai đó thấy khó hiểu, khó tin vào tình yêu của người lính Nhật dành cho cô
gái ở bên kia chiến tuyến, đối thủ ở bên kia bàn cờ với anh.
Riêng tôi, tôi muốn tin vào câu chuyện tình yêu
Sơn Táp đã kể cho tôi nghe. Không
biết trong giới hạn sự sống của mình, tôi có thể nghe được một mối tình nào bi
thương, dữ dội hơn, lãng mạn và sâu sắc hơn tình yêu hình thành từ cuộc
cờ ấy?
***
Anh lính, những ván cờ đã nói với anh điều gì về cô gái ấy?
Mà anh lại vượt qua được
những lực cản thường tình vẫn có sức ngăn trở, trì níu, ràng buộc ghê gớm
đối với một kiếp người?
17oc13
17oc13
Mình không nhận ra CT nữa...?
Trả lờiXóaCó phải bạn đây không? Gai góc, táo bạo và gọn ghẽ...
La Son Tap Thym a. Minh chi ke lai co ay theo goc nhin cua minh thoi.
XóaThym doc co ay chwa?
Minh vua tang co ay cho nhung ban tre nu yeu qui nhan dip 20.10 trong 45 phut
minh bi am anh boi Son Tap Thym a. Nen du may tinh co quan khong go duoc dau, minh van muon reply cho Thym.
Thym muon nghe nua khong, de tu tu roi Tre se ke not..
Một ván cờ người kiêu hãnh.
Trả lờiXóaQuang thấy vậy ư? Tre thì rất sợ 2 cái chữ đó. Nó không có trong từ điển của Tre...
XóaHù cho Tre trăm đốt bị sợ tiếp nè.
XóaKhắc nhập khắc nhập! :))
XóaThiếu nữ đánh cờ vây?
Trả lờiXóaMột Sơn Táp thật tuyệt vời, chị đã thưởng thức nhiều lần, vẫn cảm thấy tiếc nuối khi đọc tới giòng cuối cùng!
Còn em thì bị ám ảnh đến nỗi không dám đọc lại. Vì sợ mọi cảm xúc bị bay mất chị ạ. :)
XóaEm dã man lắm, nên không tiếc nuối. Hì.
Cái "Chưa đề" 2 của chị ấy, em nghi là có màu sắc tự truyện?
Em còn hy vọng chuyến đi vừa rồi sẽ được chị viết thành truyện, mà em có mặt trong đó (nhân vật phản diện :)). Chị rất giỏi xây dựng kiểu nhân vật đó. Em vẫn nhớ cái entry mà chị kể được một chàng tặng mấy cái kẹo và cái túi nilon ấy... :)
Đúng là rất ám ảnh. CT nhỉ?
Trả lờiXóa