Sáng họp hành linh tinh sau buổi chợ sớm. Vậy mà cũng mất đứt cả buổi.
Chiều tỉnh dậy ngồi vào việc. Chưa nổi một mảnh cỏn con lại bị gọi lên công đường cũng chỉ vì một mảnh cỏn con nhưng không thể không có. Giấy tờ mà.
Lại mất đứt buổi chiều. Thôi mặc kệ, tớ đi ngắm trời ngắm đất, hít không khí tự nhiên đây.
Chỉ còn có mỗi mình mà con đường lại vắng không thật sự. Nên bước chân càng về cuối càng thiếu an nhiên. Mà cũng hơi mỏi rồi, ánh sáng hết cả rồi, đi về vậy.
......
Qua hàng hoa hỏi thăm Dạ yến và đón Hồng. Dạ yến thứ ba mới tới còn Hồng thì áo cũ quá mà chân thì lung lay. Ở đây được chăm sóc chuyên nghiệp mà còn vậy thì về nhà chị làm thế nào mà khỏe và đẹp được. Thôi hẹn các em lần khác nhé! Ngó qua chỗ Lan nhưng chả đủ tự tin mời người đẹp đỏng đảnh này về nhà. Mùa mưa rồi, mình nhiều lúc còn ủng cả ra, làm sao khiến nàng ấy tươi đẹp lên trong một chốn còn xa lạ?
Còn một bạn nữa, chưa thấy bao giờ và khá ấn tượng nhưng chả muốn nhớ tên, làm mình có chút đắn đo. Ơ, sao thế nhỉ?! Mình vẫn thích lạ cơ mà?! Hình như tại bạn này "anh hoa phát tiết" quá cái vẻ quyến rũ ma mị của bạn ấy làm mình thấy ngài ngại. Dù cứ ngó bạn ấy hoài... Những cánh nổi gân, rộng và nhọn nhọn , hơi cong cong vươn về trước như muốn nuốt trọn những gì ở gần. Sắc tím vừa như rực lên mời gọi, vừa u uẩn như muốn dìm người ngắm ngộp vào tận đáy đài hoa, nơi những sợi nhụy từ đó trỗi ra và đang ngoằn ngoèo vươn tới như muốn vượt ra khỏi cái đài hoa kia rồi cũng cùng kéo hút người ta vào mê đồ hoa với chúng.
Ngó một lúc rồi đứng dậy dắt xe. Đi vào hiệu sách nào! Muốn tìm một cuốn đã bị thất tán và một cuốn được bạn bè giới thiệu... Không ngạc nhiên khi cô bán hàng trả lời những sách ấy hết và không có, có lẽ không ra nữa... Thôi về vậy.
Chiều tỉnh dậy ngồi vào việc. Chưa nổi một mảnh cỏn con lại bị gọi lên công đường cũng chỉ vì một mảnh cỏn con nhưng không thể không có. Giấy tờ mà.
Lại mất đứt buổi chiều. Thôi mặc kệ, tớ đi ngắm trời ngắm đất, hít không khí tự nhiên đây.
Chỉ còn có mỗi mình mà con đường lại vắng không thật sự. Nên bước chân càng về cuối càng thiếu an nhiên. Mà cũng hơi mỏi rồi, ánh sáng hết cả rồi, đi về vậy.
......
Qua hàng hoa hỏi thăm Dạ yến và đón Hồng. Dạ yến thứ ba mới tới còn Hồng thì áo cũ quá mà chân thì lung lay. Ở đây được chăm sóc chuyên nghiệp mà còn vậy thì về nhà chị làm thế nào mà khỏe và đẹp được. Thôi hẹn các em lần khác nhé! Ngó qua chỗ Lan nhưng chả đủ tự tin mời người đẹp đỏng đảnh này về nhà. Mùa mưa rồi, mình nhiều lúc còn ủng cả ra, làm sao khiến nàng ấy tươi đẹp lên trong một chốn còn xa lạ?
Còn một bạn nữa, chưa thấy bao giờ và khá ấn tượng nhưng chả muốn nhớ tên, làm mình có chút đắn đo. Ơ, sao thế nhỉ?! Mình vẫn thích lạ cơ mà?! Hình như tại bạn này "anh hoa phát tiết" quá cái vẻ quyến rũ ma mị của bạn ấy làm mình thấy ngài ngại. Dù cứ ngó bạn ấy hoài... Những cánh nổi gân, rộng và nhọn nhọn , hơi cong cong vươn về trước như muốn nuốt trọn những gì ở gần. Sắc tím vừa như rực lên mời gọi, vừa u uẩn như muốn dìm người ngắm ngộp vào tận đáy đài hoa, nơi những sợi nhụy từ đó trỗi ra và đang ngoằn ngoèo vươn tới như muốn vượt ra khỏi cái đài hoa kia rồi cũng cùng kéo hút người ta vào mê đồ hoa với chúng.
Ngó một lúc rồi đứng dậy dắt xe. Đi vào hiệu sách nào! Muốn tìm một cuốn đã bị thất tán và một cuốn được bạn bè giới thiệu... Không ngạc nhiên khi cô bán hàng trả lời những sách ấy hết và không có, có lẽ không ra nữa... Thôi về vậy.
Ghen tị quá!
Trả lờiXóaKhó gì đâu, bây giờ mà bột, cháo, bỉm, mớm, bú, cúc cu, gù gù ... mới khó chớ! heheeeee
Trả lờiXóa