Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

SƯA ƠI!

Chiều muộn qua sông. Chợt sững sờ vì sắc trắng nhẹ như mây, mong manh như nắng mà in hình rõ rệt trên nền chiều phía bờ phải. SƯA!!!

Hối hả, băng băng đến.
-...
+...
-...
+...
Ôi sao mà mày nở nhanh quá vậy! Đã bốn hôm rồi ư? Dưới chân một thảm đã khá dày những cánh trắng nhỏ xinh nằm yên lặng. Ngước lên, rồi cúi xuống. Một lòng tay cánh trắng nhẹ nhẹ thơm thơm. Chợt thấy cần phải lưu lại khoảnh khắc đáng giá này. Nhưng hỡi ôi không mang theo  gì cả! Sao vô duyên đến vậy!
- Có chụp thì chụp đi, mấy hôm nay bao nhiêu người đến chụp. Mai là họ chặt rồi...
- Chỗ này sắp mở đường. Họ sẽ chặt cành, rồi dời cây về nơi mới! 
Dời hay chặt? Cũng chẳng khác chi nhau! Mà sao lại làm cái điều này trong mùa hoa nhỉ. Hai vết vạc thăm dò tuổi cây như hai con mắt hai bên phía gốc cây. Nhìn ta bình thản?
Lại một xót xa: "thật là dã man. Sao người ta chỉ biết đến tiền nhỉ?! Ôi cây hoa đẹp thế này..."
Quanh quẩn ngậm ngùi dưới gốc một hồi, ừ đường này trước rất nhiều. Giờ chỉ còn có vài cây. Năm ngoái cây này nở ít hơn mùa năm nay.
Nói một câu mà giờ nghĩ lại vẫn thấy sến siêu hạng: "Chắc nó biết phận nó nên dồn hết vẻ đẹp dâng hoa lần cuối!"
Ngậm ngùi xui người lần theo dọc con đường quen thuộc tìm những dáng sưa mùa cũ. Nhưng đâu rồi? Chỉ thấy điệp, thấy phượng đứng buồn bã trong bóng chiều đã xế. Vậy là sắc trắng cuối cùng sắp vĩnh viễn từ biệt ư?! Chao ôi!
Xót xa khiến bước chân quay lại. Khắc khoải những ánh nhìn chới với lên vòm hoa vẫn cứ nhẹ bỗng như mây, mơ màng như sương phủ, êm đềm đến xót lòng. Chẳng hề biết bóng chiều đã sập xuống hàng cây, phủ đầy ánh mắt.
     Ngày mai!
    Vậy thì mai phải đem máy ảnh  đến để chớp giữ lấy vẻ đẹp muôn sau không thể có này, sưa ơi.
----

   Nhưng rồi không quay lại.
   Giờ này những nhát cắt nghiệt ngã có lẽ đã hoàn thành sứ mạng của nó. Giờ này sưa thế nào? Hôm qua những cánh trắng mỏng manh còn dịu dàng thả vào không gian bao niềm mộng mơ  cho những bàn tay chìa ra ước ao mời gọi. Nào... nào... Nhưng mày đã khéo léo chối từ để cho người ta phải luyến nhớ đúng không sưa?       Và hôm nay... 
    Máy ảnh vẫn nằm im một chỗ. Người vẫn ngồi im một chỗ.
    Tiếc nuối lắm khi chỉ còn một chút cơ hội cuối cùng này nhưng lại buông tay không nắm lấy.
     Nhưng... lưu giữ để làm gì? Để mai này lần giở lại chỉ thấy xót xa, ngậm ngùi luyến nhớ một sắc màu tinh khôi đã phiêu tán từ lâu và không bao giờ còn có cơ gặp gỡ.
    Và, tao không có quyền lưu giữ lại vẻ đẹp quý giá vô cùng ấy phải không sưa? 
     Bao ngày qua có nhớ gì đâu. Chỉ khi gặp sắc trắng nở bừng thì mới hớn hở, vập vồ.
      Rồi ngày mai sẽ lại sớm quay đi khi sắc trắng đã hao gầy hư khuyết. Rồi mày sẽ lại bơ vơ bên những thân cành gầy trụi sớm chiều...
***

       Sưa ơi, nếu thực mày biết trả lời. Tao rất muốn hỏi mày chọn cuộc sống nào?
       Ngàn năm bên gió bên nắng, ngàn năm mơ màng trong mắt  của khách lãng mạn háo đẹp ham vui, chợt đến chợt đi?
      Hay thà để một lần gục đổ, một lần ứa nhựa rồi tái sinh trong những tay thô, thật biết mày sống để làm gì?
      Sưa ơi!

6 nhận xét:

  1. "Chắc nó biết phận nó nên dồn hết vẻ đẹp dâng hoa lần cuối!"
    Ý nghĩ của bạn không sến tẹo nào mà đúng với tâm trạng của cây. Giáo sư Hoàng Phương đã chứng minh được cây biết buồn vui và biết giao tiếp. Ông vẽ được hệ kinh lạc trên một quả dưa hấu. 30 tết vừa rồi bu về Huế rồi về Quảng Bình thăm mồ mả tổ tiên và thăm tướng Giáp khi trở về Vũng Tàu thì cây si không mơn mởn như 10 ngày trước đó. Cô giúp việc bảo ngày nào cháu cũng tưới nước, hôm cháu lên Sài Gòn thì mẹ cháu đến tưới, sao nó buồn vậy nhỉ.
    Chỉ cần có mặt bu là cây si tươi tắn lại ngay. Cách nay trên 20 năm bố vợ bu qua đời, một số cây quên không chít khăn tang, sau đó lá cây rụng hết. Một cây dừa rụng quá lộp bộp suốt đêm
    Cầu Tre thương cây như thể thương người, lòng từ bi nơi bạn có khác chi một vị bồ tát.

    Trả lờiXóa
  2. Tâm trạng của cây thì CT không dám chắc mình có hiểu không. Nhưng CT vẫn luôn tin giữa cây và người thường xuyên bên nó có một sợi dây giao cảm linh diệu nào đó...
    Bác Bu ví như vậy nặng quá, CT không gánh nổi đâu! CT tự biết mình là người tình cảm hời hợt và rất sợ người ạ.:( :)

    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ui, sao Quang lại xoá còm? Nó là tài sản của nhà Tre rồi đấy nhé!
      Cám ơn Quang!

      Xóa
  4. ". . một lần gục đổ, một lần ứa nhựa rồi tái sinh trong những ". . con chữ của CT là Sưa hạnh phúc lắm rùi!

    Trả lờiXóa