Một ngày nọ, ngang qua một khúc quanh chỉ toàn lau lách phất phơ, suối xanh tình cờ gặp một đám rêu đang bám trên một tảng đá lớn nhô mình về phía nó. Rêu thật bé nhỏ và chẳng có gì khác so với vô số rêu mà nó vẫn gặp trên đường. Suối đã định rảo tiếp cuộc hành trình về phía Đông mong ước, nhưng rêu nhỏ lại mở to tất cả những chiếc mắt lá tí xíu của mình, nhìn suối thích thú và cất tiếng chào:
- Chào bạn Suối Xanh, bạn đẹp quá, thật đẹp!
Dừng lại trong hợp âm nửa réo rắt, rộn ràng nửa êm đềm du dương dễ say lòng kẻ khác, suối nhỏ làm cho đám lau lách ở quanh đó bỗng trở nên xao động, tươi tắn như có phần rực rỡ trong ánh chiều.
- À, chào bạn Rêu, bạn ở đây hả?
- Đúng rồi, đá là nhà của tớ, tớ ở đây. Nhưng tớ cũng rất cần bạn, bạn suối ạ. Bạn làm cho cuộc đời của chúng tớ xanh tươi và dài ra rất nhiều. Bạn thật đẹp!
- Ở như thế này, bạn không thấy buồn sao?
Rêu lắc đầu:
- Không, tớ đã quen với ngôi nhà của mình. Thực ra, tớ cũng thấy cuộc sống của tớ không sôi nổi và phong phú như của lũ chim, các bạn bướm, thỏ, nai, sóc, chồn, cáo, sói... hay như khe suối các bạn. Nhưng cuộc sống của chúng tớ phải là như vậy bạn Suối Xanh ạ!
- Không thể thế được! Làm gì có điều gì không thể đổi thay! Chỉ là bạn không dũng cảm và tự tin đấy thôi! Hãy đi cùng tớ ra Đại Dương đi! Đường xa đấy, nhưng tớ không sợ, chúng mình sẽ ra được tới biển. Hãy tin tớ! Suối xanh sôi nổi chân thành thốt lên.
Rêu nhìn suối biết ơn, những chiếc mắt lá của nó hình như sẫm hơn và trĩu xuống một chút:
- Cám ơn Suối Xanh. Tớ rất muốn ra biển cùng bạn, tớ đã nghe các chị Bèo, Các bác Gỗ, các anh Cá kể về biển. Nhưng tớ biết là tớ không thể đi ra đó bạn ạ. Chỗ của tớ là ở đây, nơi khúc quanh nhiều lau này. Tớ rất vui vì đã gặp được bạn, được ngắm nhìn và cảm nhận dòng nước xinh đẹp trong trẻo, tươi mát, êm đềm và mạnh mẽ của bạn. Tớ biết bạn sẽ ra được tới biển, bạn sẽ hạnh phúc với không gian biển cả, tớ tin thế. Tuy bạn và tớ không thể cùng một hành trình nhưng tớ sẽ nhớ bạn, tớ sẽ không quên bạn đâu, thật đấy! Bởi vì bạn rất đẹp. Có thể bạn sẽ quên tớ, nhưng đừng lo, tớ cũng sẽ không buồn vì điều đó đâu. Thôi bạn đi đi, đừng để chậm mất hành trình!
Suối xanh nhìn rêu có chút ngậm ngùi rồi tiếp tục hành trình của mình. Nó thấy thật khó hiểu cho cái đám rêu bé nhỏ, lạ đời kia. Rêu cho rằng tự mình rêu có thể đi ra biển chăng? Hay rêu không tin tưởng nó? Rêu mong chờ một dòng suối khác? Rêu coi thường cái sức mạnh của nó?
Vậy thì nó sẽ chứng minh nó là một Suối Xanh bất khả cản đường!
Rêu nhỏ đứng nhìn theo suối xanh xa dần xa dần. Nó buồn bã. Nền Trời chiều sụt xuống màu hiu quạnh. Nó biết rồi đây khi suối xanh đã đi hẳn, trong những giấc lơ mơ, nó sẽ luôn nghe thấy âm thanh êm đềm, nồng nhiệt, thiết tha của suối xanh mơn man bên mình, nó sẽ tưởng mình được vỗ về, bao luyến trong hơi nước mát lành mà đằm ấm. Nó cũng biết rồi nó sẽ khô dần đi trong những cơn mơ ấy, để cuối cùng bong mình khỏi tảng đá rơi xuống đám cuội tròn dưới kia.
Nhưng chỉ cần có một dòng suối dù là nhỏ bé đi qua, rêu sẽ lại hồi
sinh.
***
Còn suối xanh thì không bao giờ có thể hiểu được, với rêu nhỏ, tảng đá và nó chính là Đại Dương.
Vì nó là Suối Xanh.
Sỏi nằm nơi lòng suối thì thấy bạn Cầu tre ngọt nhạt, thì thầm kể những lời miên man"lắt lẻo lắt lẻo". Bạn rêu nghe như học trò ngoan vậy!
Trả lờiXóaMong Cầu tre may mắn!
Ở nhà Cầu Tre thì chả có ai ngoan đâu bạn Sỏi ạ, hì hì, bạn cứ yên tâm đi!
Trả lờiXóaChào mừng bạn đến nhà!