tag:blogger.com,1999:blog-35026631712347698272024-03-04T20:48:38.262-08:00caycaumuathunhuangmaybayCầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.comBlogger58125tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-25126134197558091492016-06-24T11:04:00.000-07:002016-06-24T23:28:00.645-07:00 điều giản đơn <div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
7hkém sáng xách cặp bước qua cánh cổng. Lấm tấm trên nền gạch lát vỉa hè, những viên tròn xanh đen không thể thờ ơ. Quay ngẩng đầu ngó lên ban công tầng 2, thấy ngay một thằng sâu xanh to đùng béo mẫm đang vắt vẻo trên một cành dừa khô đang tung hoa đón nắng hạ. Ôi trời! Nhưng cận giờ rồi, thôi cứ tạm cho nó ở đó, làm về sẽ xử lí.<br />
...<br />
Sáng tỉnh dậy, mở cửa ra ban công. Tưới hoa nào. Cả ngày hôm qua bận rộn đã không cho các em uống nước rồi.. Nào, hồng trắng,hồng quế, hồng cổ, hồng vàng! Nào Đỗ Quyên, Dạ Yến Thảo, Lavander.. Đến Phong Lữ, Hồng chợ Viềng, Dừa Khô nào. Nhưng ôi sao thế này hả Dừa?! Mới có một hôm nắng gắt và zêrô nước mà em đã khô thế này sao???...<br />
Ôi, không, em không khô, mà là bị vặt trụi...<br />
...<br />
Thôi, là thằng sâu hôm qua. Nó đã biến mất, còn em thì ra nông nỗi này hic hic, khổ thân em. Ghê gớm thật, không ngờ nó lại hủy hoại khủng khiếp như thế!<br />
Trước nay vẫn nghe người ta nói "đồ sâu bọ", vườn nhà cũng đã từng bắt được vài thằng béo mẫm to đùng thế này. Nhưng hôm nay mới thật sự hiểu cụm " đồ sâu bọ" là nghĩa làm sao.<br />
....<br />
Ngẫm thấy buồn cười thật!</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com9tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-41819702295215856172016-03-09T06:23:00.001-08:002016-03-09T06:23:22.166-08:008.3<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Hơn 20 năm chờ, mong, ước. <br />
Rồi chẳng còn dám đợi.<br />
Bỗng cuộc gọi.. Lóng ngóng, vụng về..<br />
Mừng...<br />
Buồn cười...<br />
Hạnh phúc lắm, nhưng băn khoăn, lo lắng vẫn còn.<br />
Lại ước: lo lắng khoăn hãy bay đi, chỉ còn với hạnh phúc mãi bên! :I :)</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-88177080050068278582016-01-20T07:40:00.001-08:002016-01-25T23:31:03.781-08:00Ông già Nô en và...<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<span style="color: blue; font-size: large;">- C ơi, có Ông già Nô en không C?</span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;">+...</span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;">- M ơi, có Ông già Nô en không M?</span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;">+ Thế em nghĩ có ông già Nô en không?</span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;">- Không!</span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;">+ Vậy sao em lại mong Giáng sinh và quà tặng?</span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;">-...</span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;">+ Có Ông già Nô en đấy! Chỉ có điều ông ấy không tồn tại như hình dung của em thôi! Khi em đã gọi một cái tên lên có nghĩa là đã có một sự tồn tại nào đó ở trong em rồi...</span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;">-...</span><br />
<span style="color: blue; font-size: large;">-...</span><br />
<br />
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<i><span lang="EN-US" style="font-size: 14pt;">(Lẽ
ra viết lâu rồi nhưng lười quá! Hum nay lại mài bút</span></i><i><span lang="EN-US" style="font-family: "wingdings"; font-size: 14pt;">J</span></i><i><span lang="EN-US" style="font-family: "wingdings"; font-size: 14pt;">L</span></i><i><span lang="EN-US" style="font-size: 14pt;">)<o:p></o:p></span></i></div>
</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-83603974894915222772015-09-10T05:42:00.000-07:002015-09-10T05:42:52.857-07:00Trông - Nhìn<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Một góc thật tuyệt! Vậy mà đến giờ mới biết! <br />
<a name='more'></a><br />
***<br />
Đừng có trông chờ quá nhiều! <br />
Vì có cái gì là quá nhiều đâu!<br />
:I</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-88257488908251865842015-09-06T01:03:00.001-07:002016-01-16T03:06:54.050-08:00bông cúc trắng thu xưa<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Bông cúc trắng nở bên hàng rào vắng<br />
gió nhẹ đưa hương nhẹ thoảng trong không <br />
hương vô tình nào quyến rũ bướm ong <br />
cứ nhè nhẹ bay sang nhà hàng xóm <br />
<br />
Hương của mùa thu mang theo mùi cốm<br />
gió nhẹ đưa hoa lặng lẽ rung rinh <br />
hoa lặng lẽ nhưng đâu có vô tình <br />
để mãi mãi hoa là hoa cúc trắng <br />
...<br />
có một bông cúc trắng như thế.<br />
bông cúc yêu mẹ<br />
bông cúc yếu đuối <br />
bông cúc đa tình <br />
...</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-84989609189558561632015-08-12T20:14:00.000-07:002016-03-28T07:46:06.478-07:00Sự nghiệp quét dọn<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div style="text-align: justify;">
Hà, vừa làm xong một việc. Thật vĩ đại, thật sảng khoái. Tự thưởng cho bản thân một en try tranh thủ giữa giờ nghỉ.</div>
Việc ấy là dọn rác.<br />
<a name='more'></a><br />
<div style="text-align: justify;">
Ai nói gì thì nói chứ cái mình cứ nhất định rằng dọn rác là một công việc lớn lao, còn nếu làm được dài dài thì phải tôn vinh đó là sự nghiệp: sự nghiệp dọn rác!</div>
<div style="text-align: justify;">
Chứ không à! Này nhé! Cái mình đã từng nói như đục vào những cái lỗ tai hình như đã được đổ bê tông của bọn nhóc lớn, nhóc nhỏ, nhóc trong, nhóc ngoài rằng đẳng cấp được đo bằng rác đấy. Ấy vậy mà bọn chúng có thèm đếm xỉa đâu! Haida, thay bằng mở tai thì chúng mở mắt thật lớn ý như bảo, Mẹ (mụ) già chui vô đây để lên thế giới thứ ba mà sống đi cho chúng tôi nhờ!</div>
<div style="text-align: justify;">
Bọn trẻ người non dạ đã đành! Đến chỗ chị em thân thiết cũng nhìn cái mình bằng cái nhìn kiểu ấy. Khi cái mình không thay đổi được tình trạng dồi dào về rác của 20m vuông mà hơn chục con người sở hữu chung đã quyết phân lịch dọn rác rõ ràng, với đứng đầu vô cùng hùng dũng hiên ngang trong danh sách là... cái mình - thành phần nhớn, "sống lâu lên lão ..phòng". Và thế là các thân mến hết cản không được lại quay ra tặng cho những cái nhìn thật to rộng kèm theo những bờ môi hé mở thật đỗi ý nhị nên thơ...</div>
<div style="text-align: justify;">
Dọn rác, ngày nay, theo cái mình công lao và độ gian khổ phải ngang cỡ đi đánh giặc thời cụ Giáp. Chứ không à! Này nhé, giả sử, bạn đang lưu thông trên đoạn đường có mật độ giao thông lớn, bỗng lỡ tay quăng một túi ni lon (đựng loại sản phẩm mà dạ dày của bạn không chịu chứa đã phản kháng bằng cách đuổi chúng ra theo đằng miệng) xuống đường thì có khác gì một trái lựu đạn được quăng ra. Quá nguy hiểm với đám đông. Người ta sẽ căm ghét hoặc căm thù cái trái lựu đạn ấy, nhưng có ai nào dám nhặt nó đi? Trừ những vệ sinh viên có trách nhiệm buộc phải thực thi nhiệm vụ chả khác gì những TNXP gỡ mìn bom trên đường 20 xưa. Và nếu giả như có một ai đó, như cái mình chả hạn, dừng xe, bước tới nhặt túi ni lon kia lên thì sẽ có biết bao ánh nhìn ngưỡng mộ hay khinh khi được phóng theo. Ôi những ánh nhìn ấy, có khác nào hai làn đạn của hai phía đối phương, nửa chở che bảo vệ, nửa muốn tiêu diệt cái con người dũng cảm hay là điên rồ kia.</div>
<div style="text-align: justify;">
Ngoài đường thế, trong nhà, người dọn rác cũng chẳng kém một anh hùng đâu. Đây này, cùng phải làm việc, cùng street vì sếp, vì đồng nghiệp, vì đối tác, vì vân vân, thế nhưng về nhà bạn vẫn phải ngọt ngào mềm mại, tươi tỉnh, đoan trang... . Kìa kìa, XO, BX của bạn kia kìa, con người "ra ngoài hào hoa, ra ngoài phong nhã, sáng bóng, sáng trưng, tươi đẹp ... được bao nhiêu tụng ca và phi tụng ca của người ngoài. Bởi vậy, để giữ cho được độ sáng hoàn hảo trong những cặp mắt long lanh người ngoài, con người ấy phải dọn dẹp vẻ ngoài của mình sao cho thật sạch sẽ, có bao nhiêu bức bối bực bội, cạu cọ gắt gỏng, thô lỗ anh (cô) ấy đành âm thầm nhét hết vào đáy lòng. Hỡi ôi, cái mớ rác tâm trạng ấy mà cứ nhét vào lòng thì chịu nổi cho hết 8h vàng ngọc đã quá tài và quá tải. Cố giữ được bằng ấy là phi thường lắm lắm rồi. Vậy nên, vui vẻ, sạch sẽ về đến cửa nhà là nó tràn ra tràn ra không gì ngăn giữ được. Và ai sẽ dọn nó, thưa rằng là bạn đấy ạ...<br />
....<br />
....</div>
<div style="text-align: justify;">
Viết đến đây thì bỗng dưng cái mình chả thể nào tiếp tục được nữa. Những dòng chữ đang róc rách róc rách nó cứ bị nghẹn lại không trôi đi được. Một đống rác đang hùng hổ oai phong án ngữ trong cái thằng người của cái mình rồi! Thôi dừng lại đây nghen, khe chữ ơi! Ráng mà ngóng nhà hảo tâm, đấng anh hùng thư hùng nào dang tay dọn giúp nhe!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-10894279543715140912015-08-12T19:42:00.001-07:002015-08-12T19:42:12.516-07:00LỜI XIN LỖI<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<span style="color: #741b47; font-size: large;"><br /></span>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #741b47; font-size: large;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;"> - Chuyện này chỉ nên nói là rút kinh nghiệm thôi chứ chị nói xin lỗi nghe khách sáo và nghiêm trọng quá!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;"> - Không, đó là chị rất chân thành mới nói như thế đấy bé ạ. Chuyện đó chị chỉ có thể nói xin lỗi em chứ không thể nói rút kinh nghiệm được.<o:p></o:p></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span style="color: #741b47; font-size: large;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;">***</span><br />
<a name='more'></a><span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #741b47; font-size: large;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;"> Tôi im lặng. Không biết nói với chị thế nào nữa. Quả thật là tôi có thấy trách và hơi giận chị. Chuyện là vì, vừa mới đây thôi, trong phòng làm việc, trước 5 ,7 đồng nghiệp toàn nữ, chị bỗng dưng kể lại chuyện cô bạn đồng nghiệp của chúng tôi dù vừa sinh con chưa được bao lâu nhưng đã đốt cháy giai đoạn khiêng khem do quá yêu chồng... Chuyện này cô bạn đồng nghiệp đã đỏ mặt thú nhận với tôi nhân một lần tôi đến chơi và nhắc nhở nó cần phải kiêng cữ cho kĩ. Tôi đã cười ngất và kể lại cho chị khi chị rủ tôi đi thăm con bé.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;"> Mà đã hết đâu, giữa đám chị em nói cười cười nói những chuyện riêng mà chẳng còn tư, chị còn mang chuyện tân hôn của tôi ra trêu chọc. Mà trong số đó, có những người cả tôi và chị nữa không mấy hợp chuyện. Thật là lạ, bởi chị vốn tính kín đáo và rất hiếm khi thổ lộ những chuyện riêng tư, hiếm khi góp lời trong đám buôn tám...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;"> Tôi đem chuyện than thở với một người bạn trong nhóm, người bạn này tốt quá nên đã thay mặt tôi trách chị. Và không lâu sau, tôi nhận được SMS của chị với những lời xin lỗi đã vui miệng mà nói ra những chuyện tế nhị của chúng tôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;"> Giờ thì đến lượt tôi thấy ngại. Vì giận và trách là một chuyện, nhưng nghe lời xin lỗi từ chị, một người bạn lớn tuổi mà tôi khá thân thiết và tôn trọng lại là chuyện khác. Chị xin lỗi mình, thấy cứ không phải làm sao. Có lẽ chị giận mình khó tính chăng???<o:p></o:p></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span style="color: #741b47; font-size: large;"><br /></span></div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;">***<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #741b47; font-size: large;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;"> - Không đâu! Sao chị lại dám giận em được. Chị giận mình đấy chứ. Em cũng biết là trước nay, chị có thích nói những chuyện như thế ở chỗ đông người đâu. Chị rất ngại mang chuyện riêng của một người kể cho người khác. Nhiều lúc chị còn ngạc nhiên vì thấy mình cứ giữ kín những chuyện mà chính người trong cuộc đã mang kể cho người khác từ lâu.. Vậy mà không hiểu sao hôm nay khi mấy cô bạn vui miệng mang chuyện riêng ra cho mọi người cùng cười, chị lại quên mất mình đi như thế. Ngay sau đó chị biết là mình đã sai. Chị đã sai em ạ. Và chuyện này không thể rút kinh nghiệm được. Vì có phải chị chưa hiểu điều đó đâu...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #741b47; font-size: large;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;"> Nhìn vẻ mặt và đôi mắt đượm buồn, chất chứa ưu tư của chị, tôi hiểu, điều chị nói là chân thành. Chỉ có thể là xin lỗi thôi.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span lang="EN-US" style="color: #741b47; font-size: large; mso-ansi-language: EN-US;"> Tôi thở dài.</span></div>
</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-85861465334362505682015-07-29T12:30:00.001-07:002015-07-29T21:46:12.592-07:00Phẩm chất, bản chất <div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Váy bó ngang hông, nàng lượn chiều.<br />
Kiếm chị, xin tư vấn sức khỏe.<br />
Chị mải phòng khám chưa về.<br />
Thả bộ, mong lượng mỡ toàn thân về lại mức không dư thừa.<br />
Mấy chú tacxi cứ miệt mài lượn qua.<br />
Vướng chân! Quay dạo qua vườn xà cừ, dãy ghế đá.<br />
Thưa thớt, ẩm ướt nhuốm cả chiều.<br />
Bịch, bịch bóng chuyền rơi..<br />
- Nó sang tennis rồi! Người gì mà ham gái! Thấy mấy em trẻ gọi cái là đi luôn...<br />
<a name='more'></a><br />
--ô, ham gái là phẩm chất của đàn ông, có gì phải lạ!<br />
--- Ok, ham gái là bản chất của đàn ông. Anh M nhà tớ còn ham nữa là...<br />
-- Không là phẩm chất không phải bản chất đâu!<br />
...<br />
Ờ, ai có phẩm chất thì được khen<br />
...</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-70835236624159435692015-07-13T22:21:00.001-07:002015-07-17T01:06:03.741-07:00DU CA<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
(<i>với P.T.H)</i><br />
<br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>con đường chiều nay em cứ bước thôi anh</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>còn gió thổi ra sao đành đợi lá</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>trách ai đây khi lá reo như thế</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>em không sợ lá xô hơn sợ bước chân mình</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>anh tin không con đường cứ gập ghềnh</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>chẳng vì đất, chẳng vì bánh xe, chẳng vì cơn mưa bão</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>là hàng cây ven đường em đâu chạm vào khi bước</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>nhưng cứ trút lá nhiều để ngăn lối em đi</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>và xa kia cứ ánh ỏi sắc mây chiều</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i><br /></i></span>
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>dù như thế</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>con đường chiều nay em cứ bước thôi anh</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i>em vẫn đợi một hoàng hôn trìu mến</i></span><br />
<span style="color: #351c75; font-size: large;"><i><br /></i></span>
</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com9tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-27185168014666433082015-07-12T10:02:00.000-07:002015-07-12T10:50:50.732-07:00Trống<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<span style="color: yellow; font-family: Verdana, sans-serif; font-size: large;"><i>Có bông hoa hướng dương</i></span><br />
<span style="color: yellow; font-family: Verdana, sans-serif; font-size: large;"><i>Chẳng mọc lên từ đất</i></span><br />
<span style="color: yellow; font-family: Verdana, sans-serif; font-size: large;"><i>Mọc lên trong tay ai</i></span><br />
<span style="color: yellow; font-family: Verdana, sans-serif; font-size: large;"><i>Và tỏa hương...</i></span><br />
<span style="color: yellow; font-family: Verdana, sans-serif; font-size: large;"><i>???</i></span></div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com5tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-88529178016938742292015-07-03T21:14:00.000-07:002015-07-14T09:00:44.282-07:00chiều - mưa - phố - biển<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div style="text-align: center;">
I.</div>
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i> Ngót năm ngàn năm trăm ngày mới trở lại. Không còn nhận ra chút nào của ngày cũ.</i></span><br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i> Con đường đưa về phố biển chia hai chiều, thênh thang, tít tắp, trải dài ven biển. Hai bên và ở khoảng đất phân cách giữa hai chiều đường, cây lá hoa đua nhau vẫy tay như chào đón, như mơn man ve vuốt cho râm ran thêm niềm hứng khởi được về thưởng lãm lại miền đất một ngày xa đã từng ghé qua. </i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i> Đã hơn 4h chiều của ngày cận cuối tuần mà đường vẫn rất thưa. Chiếc xe vẫn rất nhàn trong tốc độ xấp xỉ tốc độ trên cao tốc. Tít xa, thấp thoáng về phía cuối con đường, những tòa nhà cao vút đứng lặng lẽ nhưng vẫn không giấu được niềm kiêu hãnh của đứa con được mang một gốc gác giàu có và hiện đại. Chớm khúc ngoặt, một không gian khác hoàn toàn với vẻ thông thoáng, rộng rãi nhưng có phần nào ẩn mình của phố biển như người ta vừa cảm nhận suốt đoạn đầu dẫn vào thành phố, phố biển hiện ra ồn ào, tấp nập, hiện đại. Khách sạn, nhà hàng, người, xe, và biển, bãi biển và sóng... làm chộn rộn rất thực những tâm hồn đang nao nức... </i></span></div>
<a name='more'></a><span style="font-size: large;"><br />
</span><br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i> Sau vài lúng túng đổi thay, rồi cũng chọn bãi phía sau giáp núi Nhỏ, khu vực ít phồn hoa nhất của phố biển làm nơi dừng chân thưởng lãm. Vội ra biển để kịp với chiều. Nhưng bàn chân chỉ vừa mới chạm xuống bờ cát mịn màng thì những hạt mưa biển đầu tiên đã rơi xuống như một lời đón không mấy mặn mà. Vậy nhưng vẫn cuống quít lao về phương biển, cố dìm mình ngập vào cái nhịp điệu nhiệt cuồng mênh mang rất riêng của biển. Để ngăn những vị khách khiếm nhã cố tình bước vô cửa nhà mình, biển thả thêm mưa, những hạt dày và mạnh hơn. Thôi đành trở về phòng nghỉ mà ngó biển qua ô cửa sổ rộng vậy. Chắc Phố biển chẳng muốn đón tiếp ta - một kẻ lãng hành gan lì, vô tình và bất nhã!</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i> Chỉ có một quãng ngắn: bờ cát - vỉa hè - mặt đường nhựa, lại còn guồng chân tít mù, vậy mà về tới phòng, mưa biển đã kịp làm ta đẫm nước. Vẫn biết quyết liệt, rạch ròi là sắc thái riêng của biển nhưng ta vẫn ngạc nhiên trước cái dữ dội của mưa biển chiều nay. Ngươi không thể nương nhẹ với ta hơn được sao, mưa biển? Hai ngày trời vượt qua hơn hai ngàn cây số, chưa khỏi hẳn dị ứng đã lại bị cúm hỏi thăm, giờ ngươi lại đuổi ta thế này, sao ta còn đủ sức mà khám phá vẻ đẹp của quê hương ngươi đây hỡi mưa biển!</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><span style="color: #0b5394;"><i> Tần ngần bên khung cửa sổ , đưa</i></span><i style="color: #0b5394;"> tầm mắt ra ngoài, cả một không gian rộng mờ mờ trong làn mưa. Phố biển lấp loáng, đèn đường, đèn xe, đèn biển hiệu nhà hàng khách sạn sáng nhòa, một vùng rộng lớn khu bãi tắm biển chạy theo hình vòng cung quang sạch bóng người, chỉ còn cát, biển và mấy hòn đảo mơ hồ phía xa. Mưa đập mạnh vào khung cửa, cùng gió thổi bạt chiếc rèm 2 lớp về phía sau. Chẳng mấy chốc, cả một khoảnh nhỏ trong căn phòng đã ướt đầy nước. Ưh, tao hiểu mày rồi, mưa ơi, không dám nhìn mày nữa, tao kéo cửa lại đây! </i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i> Nhưng chừng 6h chiều, hoàng hôn chưa kịp tắt, mưa biển đã thôi rơi. Cũng nhanh chóng như khi đến. Dưới kia, phố hiện ra thật lạ. Nét và thật thanh mát! Xinh đẹp và hấp dẫn. Mày đã gội mát cho người bạn phố của mày như thế đó hả mưa?</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><span style="color: #0b5394;"><i><br /></i></span>
</span><br />
<div style="text-align: center;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>II.</i></span></div>
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i> - Em ơi, ở đây chỗ nào ăn tốt hả em?</i></span><br />
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i> Chàng lễ tân trạc ngoài đôi mươi, giọng Bắc ngước lên nhìn người khách váy áo dài chấm gót chân.</i></span><br />
<i style="color: #0b5394;"><span style="font-size: large;">- Chị ra HHT, quán.... ở đó có cả lẩu, cơm..</span></i><br />
<i style="color: #0b5394;"><span style="font-size: large;">- Có xa không?</span></i><br />
<i style="color: #0b5394;"><span style="font-size: large;">- Đi thẳng tới ngã ba rẽ trái, khoảng 1 cây rưỡi....</span></i><br />
<i style="color: #0b5394;"><span style="font-size: large;">- Cám ơn em!</span></i><br />
<div style="text-align: center;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>**</i></span><br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>- Taxi! </i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>Chiếc taxi màu xanh trờ tới.</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>- Cho đến HHT!</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>...</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>- Ở đây chỗ nào ăn được bác tài?</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>- Các anh chị muốn ăn đồ chi? Hải sản? Lẩu?</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>- Vâng!</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>...</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>Hoàng HHT đây rồi. Có nên vào Nhà hàng Bạc Liêu này không? hay nhà hàng bên kia nhỉ?</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>...</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i> Sau vài lần chùng chình, chù chừ , chiếc taxi quay đầu trở lại.</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>- Thôi tui bảo thiệt, giờ tui đưa các anh chị đi ăn lẩu, chỗ đó hơi xa , 10 km nhưng đồ ăn tươi, họ bán đúng giá! Ở HHT này không ngon mà họ chém ác lắm.</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>- Vâng!</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i> Rời khỏi HHT, người tài xế sôi nổi hùng hồn:</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i>- Các anh chị phải tu mấy kiếp mới gặp được tui đấy! Nghe các anh chị nói đến HHT, tui đã băn khoăn rồi. Đến đó ít nhứt bữa ăn họ phải chém 5 triệu. Tui chỉ chở các anh chị tới đó là tui đút túi 1 triệu. Nhưng tui không làm thế!</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: large;"><span style="color: #0b5394;"><i> - Ôi, vậy thì tôi không trở lại nơi này nữa đâu! </i></span><i style="color: #0b5394;">tôi không trở lại nơi này nữa đâu!</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0c343d; font-size: large;"><i>Không hề để ý đến câu nói của nữ hành khách, tài xế cứ nhiệt tình nhắc đi nhắc lại "</i><i> ....5 triệu... tui ngần ngừ.... tui được 1 triệu... đừng ăn ở HHT...!"</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0c343d; font-size: large;"><i>***</i></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #0c343d; font-size: large;"><i> Con đường dẫn tới chỗ ăn lí tưởng cho du khách như lời tài xế giới thiệu uốn lượn theo bờ biển. Càng đi phố biển càng nhiều màu sắc. Muôn ngàn ánh sáng cao thấp nhấp nhánh, nhập nhòa, các khu vui chơi tấp nập người xe, các nhà hàng ồn ào khách ẩm thực vào ra.. Nhà hàng này dựa vào vách núi như nhiều nhà hàng ở đây. Từ chỗ ngồi trên cao, khách có thể tha hồ phóng tầm mắt xuống đường, ra phía xa ngắm vẻ đẹp của phố trở về đêm và biển. Vị trí ngồi ăn và cái hào phóng của gió biển nơi đây chẳng mấy chốc đã xua tan những gờn gợn không vui do cuộc nói chuyện trên đoạn đường khi trước..</i></span><br />
<span style="color: #0c343d; font-size: large;"><i><br /></i>
<i>***</i></span><br />
<span style="color: #0c343d; font-size: large;"><i> </i><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: small; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">Sau giấc ngủ dài, biển ngoài ô cửa đã kín người</span></i></span><br />
<div style="border-bottom: dotted windowtext 3.0pt; border: none; mso-element: para-border-div; padding: 0cm 0cm 1.0pt 0cm;">
<div class="MsoNormal" style="border: currentColor; margin-bottom: 0pt; padding: 0cm;">
<i><span lang="EN-US" style="color: #0c343d; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: medium; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"><span style="font-size: large;"> Bình minh đã qua nhưng nắng vẫn nhẹ nhàng quá. Thời tiết thật đẹp. Phố biển
như một con người ôn hòa lịch sự, không còn đâu vẻ khó chịu chiều qua. Cát ven
bờ mới đáng yêu làm sao. Trắng, mịn màng, lặng im, êm ái. Không hề ngăn bước chân ta đến với sóng. Chẳng giống cát ở mấy bãi biển ta đã biết, cứ cản bước chân khi người nóng lòng ra chơi với sóng, cứ níu lấy, ghì lấy chẳng chịu buông khi người
đã mệt sau cuộc đùa vui muốn về chốn nghỉ ngơi.</span><span style="font-size: large;"> </span> <o:p></o:p></span></i></div>
</div>
<div style="border-bottom: dotted windowtext 3.0pt; border: none; margin-left: 18.0pt; margin-right: 0cm; mso-element: para-border-div; padding: 0cm 0cm 1.0pt 0cm;">
<div class="MsoListParagraphCxSpFirst" style="border: currentColor; margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; padding: 0cm; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="color: #0c343d; font-size: large;"><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-font-style: italic; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-stretch: normal;"> </span></span><!--[endif]--><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">Sao cát ở đây lại phẳng thế nhỉ? Phẳng lì như đường
ấy!<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="border: currentColor; margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; padding: 0cm; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="color: #0c343d; font-size: large;"><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-font-style: italic; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-stretch: normal;"> </span></span><!--[endif]--><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">Tại chiều qua vừa mưa nên mới vậy!<o:p></o:p></span></i></span></div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="border: currentColor; margin: 0cm 0cm 0pt 18pt; padding: 0cm; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-size: large;"><i><span style="color: #0c343d;"><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-font-style: italic; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-stretch: normal;"> </span></span><!--[endif]--></span><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"><span style="color: #0c343d;">Có đúng không nhỉ???</span><span style="color: #0b5394;"><o:p></o:p></span></span></i></span></div>
</div>
<div style="border-bottom: dotted windowtext 3.0pt; border: none; margin-left: 36.0pt; margin-right: 0cm; mso-element: para-border-div; padding: 0cm 0cm 1.0pt 0cm;">
<div class="MsoListParagraphCxSpLast" style="border: currentColor; margin: 0cm 0cm 0pt; padding: 0cm;">
<i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: medium; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">***<o:p></o:p></span></i></div>
</div>
<div style="border-bottom: dotted windowtext 3.0pt; border: none; mso-element: para-border-div; padding: 0cm 0cm 1.0pt 0cm;">
<div class="MsoNormal" style="border: currentColor; margin-bottom: 0pt; padding: 0cm;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: small; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> Không đúng. Bởi vì sau một ngày phơi mình dưới cái nắng 30 độ, chiều nay cát vẫn vậy. Phẳng lặng,</span></i><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: small; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> dịu dàng mơn mát đôi</span></i><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: small; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> chân trần. Kia kìa, có một tốp thanh niên chở nhau trên 2 xe gắn máy xuống
tận mép nước chơi đùa. Lần đầu tiên mới thấy cảnh này. Lạ thật!</span></i></span></div>
</div>
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> Lạ nữa là lượng người </span></i><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">chiều cuối tuần </span></i><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">xuống bãi tăng đột biến nhưng không nhiều lắm người dùng thời trang riêng cho không gian biển. Muốn có một tấm ảnh với biển quá mà phải đi qua đi lại trước mặt và nhìn người thợ ảnh già tới 3
lần mới được ông ta để ý. Muốn thưởng thức chút đồ ăn nào đó do tay người phố
biển chế biến nhưng đi tìm một quãng dài không ra. Muốn tìm một người chủ nhận giữ đồ cho thuê áo phao mà họ ở đằng xa tít. Vậy là cứ giữ nguyên trạng như từ ở rừng về để đến với biển vậy. Bụng rỗng và đồ dài. Cho xynh.</span></i><i>:)</i><i> </i></span><br />
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i><br /></i>
<span style="text-align: left;"><i>*** </i></span></span><br />
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><span style="text-align: left;"><i> S</i></span><i><span style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">óng ở đây thoạt tiên cứ ngỡ hiền nhưng không phải vậy. Không giống
như sóng ở những vùng biển đã từng quen, những con sóng ở đây không có phương
nhất định mà cứ chênh vênh đổ về từ nhiều hướng. Không đe dọa con người bằng
chiều cao đáng sợ nhưng vận tốc và sức xô đẩy thì không thể coi thường. Không chỉ dễ làm người ta ngã khi xô đến, sóng còn làm người ta chông chênh hơn khi nó
rút. Cả một vùng bỗng ngả nghiêng, nước nước lũ lượt trở về phía mênh mông. Khi đi nó cũng muốn kéo luôn ta về cùng. Cái lối ra đi khiến người ta
phải chòng chành chóng mặt. Mi đáng sợ thật đấy, biển sóng... ơi! </span></i></span></div>
</div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><span style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> </span><span style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-bidi-font-size: 11.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> </span><span style="font-family: 'Times New Roman', serif;"> </span><i><span style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-bidi-font-size: 11.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> </span></i><i><span style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">Nhưng cũng như chiều
trước, chưa cho ta kịp thấm hết cái ý vị riêng của nó thì biển lại chối từ ta
bằng một cơn mưa lớn. Lại giận dữ trút ào ào rồi phút chốc lại tạnh không.</span></i><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"><o:p></o:p></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> Và cảm xúc của</span></i><i><span style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> ta lại trở mình về hoàng hôn </span></i><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">thanh mát trên phố </span></i><i><span style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">biển.</span></i><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"><o:p></o:p></span></i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> Để rồi chân ta lại thèm
nhớ tìm về những âu yếm dịu dàng của bờ cát biển đêm.</span></i><span lang="EN-US" style="font-family: 'Times New Roman', serif;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="color: #0b5394; font-size: large;"><i><span style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> lần cuối. trước buổi ch</span></i><i><span lang="EN-US" style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">i</span></i><i><span style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">a tay.</span></i></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;">
<i><span style="color: #3d85c6; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: large; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;">III.</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<i><span style="color: #3d85c6; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: large; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"> Ta biết ta sẽ mang theo bờ cát ấy trong nỗi nhớ về phố biển mưa chiều.</span></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<i><span style="color: #0b5394; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 18.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: VI;"><br /></span></i></div>
</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com7tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-71136890085373787202015-06-23T19:47:00.002-07:002016-03-28T08:17:48.448-07:00Chiếc cầu và A đam và Ê va<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
"Tình yêu thương là chiếc. cầu nối những trái tim gần nhau. Nó là khởi thủy để A đam và Ê va tạo ra mỗi chúng ta"...<br />
<a name='more'></a><br /></div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com12tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-10414492577477003302015-06-16T23:29:00.002-07:002015-06-18T23:16:13.964-07:00Cỏ gà<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
...<br />
- Mình thích là cỏ gà, vì nếu làm cỏ gà thì trong cơn bão vừa rồi mình sẽ không sao cả! Mình ước mình là cỏ gà!<br />
<div style="text-align: justify;">
Nàng múa đôi tay trước 5,7 cặp mắt đang nhìn nàng. Trong khi đôi tay nàng múa thì đôi mắt hình con phụng nhờ phẫu thuật thẩm mỹ và giọng cười của nàng cũng uốn éo theo.<br />
<a name='more'></a></div>
- Nhưng làm cỏ gà lại bị mấy đứa trẻ ranh nó vặt cổ đấy, chị à!<br />
C tớ nhắc nàng.<br />
Tất cả ở nàng ngưng lại một chút rồi ngay sau đó vẻ cũ trở lại rất nhanh. Cười cười, nàng liếc xéo C tớ:<br />
- C rõ chán, đấy là chị đang nói lúc bão cơ mà!<br />
...<br />
<div style="text-align: justify;">
Ừm, C tớ đúng là rõ chán! To đầu mà suốt ngày bị người ta ngó tận mặt cười vô cơ quan khứu giác. Bị gọi là nghệch cũng đáng thôi. Phải như nàng ấy chứ. Ngày thường nàng muốn, và thực sự đã là bà voi, nữ chúa rừng xanh. Cái bóng to lớn của nàng che mờ cả nhật nguyệt, đôi chân ngàn cân của nàng thong dong uyển chuyển dạo khắp rừng này đồng cỏ khác, đạp nát bao nhiêu cây cối chứ cỏ gà thì đương nhiên rồi, không thèm tính đến. Bây giờ gặp bão thì nàng lại ước làm cỏ gà! Sao ước mong của nàng khéo thế! Đúng là người khéo thì cái ước mong nó cũng khéo theo...</div>
<div style="text-align: justify;">
C tớ cứ ngồi như chôn chân bên cái bàn nước. Lặng lẽ nhìn nàng đang thao thao bất tuyệt, miệt mài uốn éo, khi xuống cung sùi sụt đau khổ oan ức, lúc lên điệu hùng biện bất bình, nào chị ngây thơ, nào chị vì công việc, nào chị là nạn nhân... mà bỗng dưng ngẩn ngơ như Thị Nở: Thế C tớ là ai đây, C tớ ước gì đây? C tớ không hề trả lời được rõ ràng. Sao C tớ lại thảm thương thế cơ chứ! hic hic</div>
<div style="text-align: justify;">
(Viết dựa theo chuyện có thật của C tớ)</div>
<br /></div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-37349741030794818302015-06-07T23:23:00.000-07:002015-06-07T23:23:06.835-07:00Đa cung<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
...<br />
...<br />
@@ ...!!:)***mmm<br />
... ... @@ ...<br />
!!!---hhh@@<br />
:):):) :):):)</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-67784938396985358362015-06-03T16:49:00.001-07:002015-06-04T07:23:59.659-07:00Xưa ơi!<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Thời gian đã hằn lên dáng cây, mắt lá<br />
Ngày xưa ơi, biết chẳng thể gặp lại em<br />
Dòng sông lở bồi, bến này đã khác<br />
Vẫn dối lòng rằng cây đa cũ vẫn chờ<br />
<br />
Về lại xa, về lại xa sau<br />
Mắt biếc ở đâu, con đường xác lá<br />
Vẫn tiếng chân mình mà nghe xa lạ <br />
Đã khép lại rồi khoảng trời ấy rất trong <br />
<br />
Năm tháng đã đắp cho xa ấy ngủ yên <br />
Mà sóng đời cứ cồn lên khiến ta phải thức<br />
Ngày xa, ngày xa ơi ôi nhớ<br />
mắt tròn<br />
2012-2015<br />
(khi bước được lên một sườn non, hãy quay nhìn xuống gót chân ta)<br />
</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com10tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-14343786465225376552015-06-02T07:38:00.000-07:002015-06-02T07:49:05.925-07:00QUẢ<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Quả thì dễ nhận ra bằng thị giác.<br />
Quả thì thường khiến cho người ta nghĩ đến - và cả muốn - ăn.<br />
Đó như là dĩ nhiên, có gì đáng nói!<br />
Nhưng, ít người chịu nhớ điều rất cũ kĩ này:<br />
chính cái tâm lí đã thành phản xạ ấy rất nhiều lúc khiến cho người ta tự móc mình vào rầy rà, phiền hà, thậm chí bi kịch.<br />
Có rất nhiều khi, nếu người ta nghĩ được rằng quả không phải để ăn, không được ăn hay không nên ăn thì cuộc sống sẽ hoàn toàn vô sự, thiên hạ sẽ thái bình.<br />
Nếu người ta nhớ được quả này ăn ngay thì chả bõ bèn, lấy hạt mà gieo, rồi đợi chờ khó chịu thêm chút thì mùa vụ no nê chẳng phải là cái gì xa xôi..<br />
Nếu người ta không cố ăn chỉ vì người ta đang ngấu đói một thứ quả độc xinh đẹp trong khi đã được cảnh báo nguy hiểm thì người ta đã không thể bị tử thương lãng xẹt như thế! Rất lãng xẹt!<br />
...<br />
Có nhiều người thắc mắc, sao cái hạt độc anh kia gieo xuống mà không thấy mọc lên thành quả độc, anh ta vẫn đang ăn nó rất ngon lành, có thấy hề hấn chi đâu? Còn cô kia, sao gieo cái trái ngọt thế mà lại không ăn nổi nó? Luật trời chưa thấu nhuần khắp ư?<br />
- Vậy anh có chắc cái quả của họ là lành hay độc? Vị quả trong miệng người kia là ngọt ngon hay chát đắng không?<br />
Anh đừng quên điều đơn giản dễ quên này: Có rất nhiều thứ quả đánh lừa thị giác người ta rất tốt!<br />
...<br />
Có người bảo, sao anh kia mù thế, biết quả độc sao vẫn cứ ăn?<br />
Ờ, anh ta chẳng mù đâu, chỉ là mắt anh ta khúc xạ hình ảnh theo kiểu màu khác mà thôi!<br />
Lại có người bảo sao cô kia mê muội vậy, cứ một mực chăm cho cái cây không có quả chỉ có hoa, nói mãi mà không nhận ra!<br />
Cô ta có mê đâu, loài người chả lẫn lộn hoa với quả, quả với hạt mãi mãi là gì!<br />
Còn một điều này cũng không mới: quả không dễ nhận ra bằng thị giác đâu!<br />
( tự dưng muốn viết một cái gì đó để lưu dấu ngày này. 02.6)</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com5tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-17609924868451267502015-05-27T07:30:00.000-07:002015-05-27T09:19:57.627-07:00Ô ĂN QUAN<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<ol style="text-align: left;">
<li><div align="justify">
<i><span style="color: blue; font-size: large;"> </span></i></div>
<i style="text-align: justify; text-indent: 36pt;"><div align="justify">
<br /></div>
<span style="color: blue; font-size: 18pt;"><div style="text-align: justify;">
Những ngày tháng năm nồng nực. Nắng hạ và
ve sầu thi nhau chạy đua với cái chiến lược cưỡng bức con người phải khắc nhớ
sự tồn tại của chúng trên cõi đời này. Bỗng nhớ về những ngày bé xa, thường hay
lê la dưới bóng cây ngoài con ngõ rộng hoặc trên thềm hè nhà nội cùng một đám cũng bé ranh chơi ô ăn quan. </div>
<a name='more'></a></span></i></li>
</ol>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<i><span style="color: blue; font-size: 18pt;"> Ô ăn
quan! Trẻ con một thời đứa nào chả từng thích thú. Này nhé, chỉ cần một
nắm sỏi nhỏ cho 5 ô mỗi bên, 2 cục to cỡ nữa nắm tay đặt 2 đầu cung
tròn làm quan, một khoảnh đât bằng phẳng dưới tán cây rợp mát hoặc một bờ hè đủ
rộng để kẻ ô, đặt sỏi và để cho 2 nhân vật chơi chính ngồi. Có thể thêm mấy đứa
cùng cỡ choai choai nữa. Thế là cuôc vui băt đầu! Những viên sỏi được xếp vào
vị trí, những bộ óc bé choai nhưng tính toán khôn ngoan ra dáng những chiến
lược gia quân sự tí hon bắt đầu hoạt động ráo riết. Những bàn tay nhỏ bé bắt
đầu bốc sỏi trong ô rồi rải từng viên, từng viên đều đặn vòng quanh, vòng quanh
theo luật chơi. Thoăn thoắt và mềm mại như nghệ sĩ đang chơi dương cầm … Những
con mắt trong veo chăm chú, hồi hộp dõi
theo đôi tay bé con khéo léo… Những viên đá sỏi có khi còn lấm đất cát bỗng trở
nên có sức hấp dẫn kì lạ, báu giá như những viên ngọc, đá quí. Cũng khơi dậy
khát khao sở hữu và chiến thắng. Cũng tiêu tốn nghĩ suy. Cũng châm ngòi những
mâu thuẫn, bất bình trẻ nhỏ. Cũng ban tặng niềm hân hoan đắc ý, tiếng reo cười.
Và tất nhiên, cũng không thiếu nỗi buồn rầu, tiếc nuối... Tất cả cứ bộc lộ hồn
nhiên trên những gương mặt trong trẻo bé thơ đang mê mải với ô ăn quan. Những
cung bậc tình cảm đa thanh phức điệu ấy hòa cùng cái nắng chói chang, tiếng ve
ran ran, vòm lá xanh um lao xao, chùm quả đu đưa... làm nên bản hợp ca du dương
và réo rắt, họa hình một tuổi nhỏ đơn sơ trong veo mà tươi thắm sắc màu ...</span></i><span style="font-size: 13.5pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<i><span style="color: blue; font-size: 18pt;"><br /></span></i></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<i><span style="color: blue; font-size: 18pt;"> Chẳng biết trí
tuệ cao thâm, tâm hồn thanh cao, dạt dào lòng yêu trẻ nào đã tìm thấy giữa
thiên nhiên trò chơi kỳ thú ấy để rồi đem tặng cho trẻ nhỏ? Hay là những linh
hồn thiêng ngàn vạn tuổi vẫn đang ẩn tàng trong những mảnh đá vỡ kia đã thì
thầm những tiếng yêu thương để mách bảo cho lũ trẻ ngây thơ về sự hiện
diện nhiệm màu của tạo hóa diệu kì ở ngay trong những sự vật rất đỗi bình
thường quanh chúng?</span></i><span style="font-size: 13.5pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<i><span style="color: blue; font-size: 18pt;"> Không biết! Câu
trả lời đôi khi có thể giản đơn hơn rất nhiều những gì người ta nghĩ! Còn những
đứa trẻ thì chỉ mê say với trò chơi hạnh phúc của mình, mà chẳng bao giờ bận
tâm để nghĩ ra những câu hỏi như thế. Cũng như chúng không hề biết rằng: những
viên sỏi đang nằm gọn trong bàn tay chúng, tầm mắt chúng thực ra rất tầm
thường, rất vô nghĩa, vô dụng nếu chúng -bọn trẻ con - không có mặt trên cõi
đời này... </span></i><span style="font-size: 13.5pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<i><span style="color: blue; font-size: 18pt;"> Và trong
số rất nhiều đứa trẻ sau đó không còn là trẻ con nữa, có bao nhiêu đứa khi
gặp lại trò chơi thơ bé sẽ nhớ được rằng: Một thời, viên đá thô nhám, xấu
xí kia đã từng mang lại niềm vui sướng rất đỗi trong trẻo cho mình, đã từng là tài sản hạnh
phúc của mình; chứ không phải là vật để cho chúng -những người trưởng thành – coi
rẻ hay sát thương nhau theo mọi nghĩa?</span></i><span style="font-size: 13.5pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<i><span style="color: blue; font-size: 18pt;"><br /></span></i></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<i><span style="color: blue; font-size: 18pt;"> Bây giờ,
đã vắng nhiều trẻ con chơi ô ăn quan, cũng không có nhiều người lớn dạy trẻ con rằng: những viên đá có vẻ ngoài lấm láp, tầm thường và tưởng như vô dụng kia
thực ra lại chứa đựng bên trong bao điều kì diệu, có thể mang đến cho
chúng những niềm hạnh phúc trong leo lẻo...</span></i><span style="font-size: 13.5pt;"><o:p></o:p></span></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<i><span style="color: blue; font-size: 18pt;"><br /></span></i></div>
<div style="margin-bottom: .0001pt; margin: 0cm; text-align: justify;">
<i><span style="color: blue; font-size: 18pt;"> Ô ăn
quan ơi</span></i><i><span lang="FR" style="color: blue; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: FR;">,</span></i><i><span style="color: blue; font-size: 18pt;">
ô ăn quan</span></i><i><span lang="FR" style="color: blue; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: FR;">!</span></i><i><span style="color: blue; font-size: 18pt;"> </span></i><i><span lang="FR" style="color: blue; font-size: 18.0pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></i></div>
</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com9tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-33919908443588811552015-05-21T08:13:00.000-07:002015-05-21T08:13:07.114-07:00Tự dưng<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Nhớ mấy câu:<br />
Ra trường danh lợi vinh liền nhục<br />
Vào chốn trần ai khóc lộn cười<br />
<br />
Không nhớ của ai...</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-66016946809746854462015-03-23T21:12:00.003-07:002016-04-08T08:23:41.435-07:00ĐỪNG HỎI<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Những tán cây vạm vỡ gục đầu<br />
Xơ xác<br />
Lang thang ăn xin<br />
- Ơ cây kia, mày ở nơi nào?<br />
Khỏe mạnh thế<br />
Ăn xin chi ai giúp!<br />
<br />
<a name='more'></a><br />
<br />
<br />
- Người có thương thì cho chút nước<br />
Để mát lòng kẻ lưu lạc đường xa<br />
Xin đừng hỏi đến quê nhà<br />
Mà tủi thầm lá này thêm trút bão<br />
<br />
Người thật may vì sạch thân mát lá<br />
Lao xao cười dù mai mảnh tấm thân<br />
Những cánh tay vươn, đua với trời xanh<br />
Bởi đất mẹ của người luôn khích lệ<br />
<br />
Tươi xanh trong lòng mẹ ấp ôm người sao biết được<br />
Có những phận cây phải phiêu bạt xứ người<br />
Gạt lệ nhìn về một vùng trắng như vôi<br />
Và trắng nước ngả nghiêng khi bão tới<br />
<br />
Phận cây ấy có đâu tham xứ lạ<br />
Vui chi đâu bước muôn bước lưu ly<br />
Người đoái thương thì cũng có vui gì<br />
Thân hành khất mỗi bước thêm sa lệ<br />
<br />
Phận cây ấy vẫn tưởng ngày tháng cũ<br />
Vòm lá xanh reo, thách mùa nắng rát về <br />
Thân kiêu hãnh vươn những tay dũng mãnh <br />
Đất mẹ mát lòng, ta há sợ nắng giông!<br />
<br />
Đất mẹ nghèo dạy ta biết bao dung<br />
Biết tình nghĩa, không tham màu bỏ bạc<br />
Anh em ta ngày lại ngày góp sức<br />
Trên đất mẹ nghèo khúc hạnh phúc vẫn reo xanh<br />
<br />
Đâu ngờ một ngày đất bốc lửa chuyển rung<br />
Anh em ta tan đàn sẻ nghé<br />
Chúng ta với lên cao xanh, cao xanh không tới<br />
Bao thân gỗ quay cuồng cháy gục xuống đất nung<br />
<br />
Những hồn cây giờ vơ vất tám phương<br />
Đau đớn đoái về miền quê yêu cũ<br />
Ngóng cao xanh phái thần phong vũ tới<br />
Rưới mát lành cho đất quê lại hồi sinh<br />
***<br />
Nỗi thống bi này ta chỉ nhủ với lòng<br />
Sao có thể đem phơi cho người thương hại <br />
Phận ăn xin đã muôn phần cay cực<br />
Còn chút liêm sỉ cuối này lẽ nào cũng thả rơi<br />
***<br />
Dù thân này có mãi kiếp ngửa tay<br />
Quê hương ta nơi nào<br />
Người ơi xin đừng hỏi!<br />
(<i>Cho tháng Ba và những hàng cây đã ngã)</i></div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com16tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-76650312207995582452015-03-23T09:22:00.000-07:002015-03-23T09:25:08.333-07:00Quê hương - vì sao đừng hỏi???<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
"Chẳng ai muốn làm hành khất <br />
Tội trời đày ở nhân gian <br />
Con không được cười giễu họ<br />
Dù họ hôi hám úa tàn<br />
<br />
Nhà mình sát đường họ đến <br />
Con cho thì có là bao<br />
Con không bao giờ được hỏi <br />
Quê hương họ ở nơi nào..." (Trần Nhuận Minh)</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-36936958035770837452015-03-16T09:41:00.004-07:002015-03-16T09:48:59.644-07:00Lại tình cờ<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<span style="font-size: large;">"<i>Tất cả các dòng sông đều chảy ra biển</i></span><br />
<span style="font-size: large;"><i>nhưng biển lại không đầy.</i></span><br />
<span style="font-size: large;"><i>Các dòng sông lại quay về nguồn</i></span><br />
<span style="font-size: large;"><i>nơi chúng đã sinh ra</i>"</span><br />
<span style="font-size: large;">Lần trước mang sông cho người</span><br />
<span style="font-size: large;">Hôm nay người mang sông đến</span><br />
<span style="font-size: large;">Vậy có ngược dòng không nhỉ? </span><br />
<span style="font-size: large;">Ta haỹ đợi xem ta</span></div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-38990918150310350892015-02-24T09:32:00.000-08:002015-03-16T09:32:51.869-07:00Tình cờ<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<h2>
<span style="font-size: large; font-weight: normal;">Hôm qua tình cờ được biết có một người ghét mình đã gần 20 năm nay vì người đó tự cho rằng ngày đó chính là C đã thực hiện một hành động khiến họ suýt lỡ mất cơ hội có cuộc hôn nhân hiện tại.</span></h2>
<span style="font-size: large;">Tày trời thế, vậy mà C tớ thì không hề hân hạnh biết, cho đến tận ..hôm qua.</span><br />
<span style="font-size: large;">C tớ còn được biết thêm rằng: Cũng chỉ mới tháng gần đây (tức là gần 20 năm đeo tảng ghét ấy bên mình), người đó mới tình cờ vỡ lẽ C đã được họ ghét oan.</span><br />
<span style="font-size: large;">huhi</span><br />
<span style="font-size: large;">Tự hỏi, không biết có ai từng yêu oan C theo cái cách người nọ đã ghét oan C không nhỉ?</span><br />
<span style="font-size: large;">Chắc không đâu, yêu mà, sao bền bỉ như gheét được!</span><br />
<span style="font-size: large;">Ờ, nhưng thà bị ghét oan còn hơn được yêu oan kiểu đó, C nhỉ! Hazzz</span><br />
<span style="font-size: large;">...</span></div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-86799833413982932422015-02-04T06:06:00.000-08:002015-05-05T05:33:38.981-07:00tháng hai <div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Lại ngâu rồi <br />
đành vậy <br />
tre ơi<br />
đâu phải thần mưa<br />
nên thôi <br />
đành ..ướt khi mà chả thể khô</div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-83982219853079019292015-01-16T19:48:00.002-08:002015-01-27T07:02:17.598-08:00vẫn vơ<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
....<br />
****<br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;">Chiều tà, lau trắng phơ phất rủ trên nền trời. Tản bộ tỉ muội quanh quanh nói cười buôn tám. Nhắc lại .... , tỉ cười:</span></div>
<span style="color: #20124d; font-size: large;">- Hóa ra muội cũng đa nghi nhỉ!</span><br />
<span style="color: #20124d; font-size: large;">- Ơ...!!??</span><br />
<span style="color: #20124d; font-size: large;">(Lần đầu sau bao mùa lau kết giao, tỉ có một nhận định như cây mía, về muội..)</span><br />
<span style="color: #20124d; font-size: large;"><br /></span>
<span style="color: #20124d; font-size: large;">****</span><br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;"> Tỉ làm muội bỗng nhớ tới một cậu bạn. (Bạn khác giới đầu tiên, chơi với nhau từ thuở còn rất ư là trong sáng - cái màu sắc được sinh thành bởi sự lơ ngơ may rủi đầy bản năng chứ không phải được dẫn đường bởi trí thông minh hay lòng tốt.) Bây giờ chẳng biết cậu ta lưu lạc trời Tây hay Mỹ, sau khi quyết chí theo một chị yêu từ giã gia đình ra đi theo tiếng gọi của những miền đất hứa..</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;"> Ngày đó, có lẽ cậu ta cũng có đôi chút tâm sự chi đó với cô bạn chậm lớn của mình thì phải. Trong một lần (hình như) đang ngầm thuyết phục cô bạn quí, cậu ta buông một câu kèm cái nhìn thị oai quyết liệt:</span></div>
<span style="color: #20124d; font-size: large;">- C đúng ra phải họ Tào!</span><br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;">Chả hiểu tại sao cậu ta lại tặng cho cái họ rất đỗi tự hào đó! Thắc mắc tràn lòng. Nhưng chả nài. Vì vốn biết tính cậu bạn rồi: Không bao giờ chịu nói rõ những điều đã nói, nhất là điều ấy lại liên quan đến cô bạn ương bướng mà hắn vẫn luôn miệng phê "C đúng là chả hiểu gì".</span></div>
<br />
<span style="color: #20124d; font-size: large;">****</span><br />
<span style="color: #20124d; font-size: large;"><br /></span>
<br />
<a name='more'></a><div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;"> Mới mấy hôm trước, lang thang thế giới ảo. Bắt gặp câu chuyện tình yêu đời nay có màu cổ tích. Bâng khuâng, vui mừng, nhẹ nhõm... Hình như nghe đâu đây có những con sóng ấm áp vỗ dưới những phiến băng, tiếng băng vỡ, tàu Titanic thì phải...</span><br />
<span style="color: #20124d; font-size: large;"> Trở về lại cái ghế ngồi rồi mà tâm trí hình như vẫn chưa chịu yên một chỗ. Ừ, trông thì cảm xúc trên gương mặt đôi uyên ương có vẻ chân thật lắm. C chỉ có gợn chút xíu thôi! Là cái lúc họ được nhà đài chở xe về thăm lại thủ đô, chàng trai đã quay đi phía khác không nghe hết tâm sự của vợ khi cô gái nói với PV rằng đã lâu lắm rồi mình chưa được về HN. Và thoáng lo... đứa trẻ, hình như bé hơi ít vận động so với tháng tuổi ... chân tay, vẻ mặt... máy quay dành ít thời giờ quá....</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;"> Rồi cứ vẫn vơ, vơ vẫn... Cái gì khiến cho chàng trai kia dũng cảm đến thế? Có bạn trên Face nói là do vẻ đẹp tâm hồn của cô. Đúng chăng!? Cô gái này ăn nói khéo lắm, còn có chút văn hoa là khác. Đáng phục chứ! Cô ấy mù nên có đi học được đâu! Vậy mà trả lời phỏng vấn thật lưu loát, tự tin. Vậy chính cái bên trong, cái nội lực dồi dào của cô ấy đã khiến chàng trai trẻ có khuôn mặt khá đường nét kia mê chăng?Mà cô ấy trông cũng duyên đấy chứ! Mũi thẳng, trông nghiêng có góc đẹp, trừ đôi mắt và hơi gầy gò thôi.. Hay là bởi tạo hóa bù trừ cho cô ấy một thứ u hương ma mị nào đấy trong mình nên anh chàng này đã bị đánh gục ngay từ cuộc gặp đầu tiên?.. Ừ, mà hình như ánh đèn sân khấu quá sáng, âm thanh quá nổi, người xem quá xúc động. Liệu cuộc hôn nhân đẹp này có nguyên nhân sâu xa nào nữa không nhỉ? Chàng trai kia có dự trù cho một sự kết hợp sẽ sinh lợi nhờ vào những ánh sáng, âm thanh ,tình cảm thế kia không? Khi bước vào cuộc hôn nhân với cô gái mù lòa?...</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;"> Không! cái ý nghĩ cuối này quá tệ hại, cần phải đuổi cổ nó đi! Nhìn kia kìa, trên face, không hề có một ai nghĩ như thế... Nghĩ xấu về người tốt là tội lỗi... Thật hết thuốc chữa cho tâm hồn mày rồi, C ơi.. :(</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;">****</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;"> Vậy mà... bữa cơm tối qua.... Nghe mấy đứa nói chuyện..... uhu...</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;"> Làm sao không phải mang cái danh họ Tào đây?!</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="color: #20124d; font-size: large;"> Thế này thì chính C cũng bó tay với cái sự đa nghi của C rồi, ai ơi!</span></div>
<br /></div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com2Châu Phi-8.783195 34.508522999999968-86.9896785 -130.72585200000003 69.423288500000012 -160.25710200000003tag:blogger.com,1999:blog-3502663171234769827.post-31435548190531523842015-01-11T22:26:00.001-08:002015-01-16T19:12:26.881-08:00woon<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Vốn bị khô mắt.<br />
Không phải pan của korea"s film.<br />
Xem mấy lần rồi.<br />
Bao giờ cũng bị thuyết phục bởi woon. Luôn theo dõi từng động thái nhỏ nhất từ woon.<br />
Bao giờ cái kết giữa woon và dong soo cũng khiến phải ướt mắt.<br />
Khô mắt mà vẫn sến chăng? Nhưng rất tự nhiên, có một cái gì vẫn từ ngực trào lên và một cái gì nén lại trong ngực trước cảnh woon ở trong vòng tay của dong soo...<br />
<br /></div>
Cầu trehttp://www.blogger.com/profile/05888473657866054915noreply@blogger.com2